Skip to main content

Posts

"thơ tình buồn" Giấc mơ xưa xin nợ lại tháng ngày

GIẤC MƠ XƯA XIN NỢ LẠI THÁNG NGÀY Em đâu biết nhịp vần yêu trắc trở Cứ  ngỡ tình đẹp tựa như giấc mơ Rồi bỗng dưng sự cố đến bất ngờ Dẫn hai ta về hai đầu vô cực Dấu  kỷ niệm thật sâu trong ký ức Em lặng thầm theo dòng chảy thời gian Anh lạc bước duyên tình mới nồng nàn Nhớ chi em cùng hẹn thề xưa cũ Cũng đành vậy trong lòng em tự nhủ Mùa xuân qua khô heó gió đông về Thôi đành lòng bỏ lại bớt đam mê Vì biết chắc chẳng thể nào quay ngược Thời gian lui trở lại ngày xưa trước Anh bây giờ đâu còn phải là anh Cả cái tên giờ cũng đã biến thành Ghép vần nhịp với một tên khác lạ Cuộc đời em với thăng trầm nghiệt ngã Đâu thể cùng anh chung lối chung nhà Dốc thời gian trôi tuột đi đã xa Ta lạc bước âu cũng là duyện phận Một đời người biết bao điều được mất Có lẽ là kiếp trước em mượn vay Giấc mơ xưa xin nợ lại tháng ngày Cơn gió thoảng bay về miền dĩ vãng www.honganh.xyz

Mái trường tôi yêu

Tháng ba sân trường hoa rực rỡ Tựa cảnh trong mơ đẹp bất ngờ Vội chụp tấm hình không bỏ lỡ Hoa tàn hoa rụng biết tìm  đâu

Thơ tặng mẹ 8/3" Cảm ơn mẹ

CẢM ƠN MẸ  Mỗi năm ngày tám tháng ba  Mẹ người con nhớ đó là trước tiên  Mẹ như bồ tát dịu hiền  Theo con đi khắp mọi miền nhân gian  Sớm khuya vất vả lo toan  Cho con tất cả chẳng màng bản thân  Đôi chân khắp nẻo xa gần  Vì con mẹ chẳng ngại ngần điều chi  Dưỡng nuôi trong bụng thai nhi  Nhọc nhằn vất vả tới khi trưởng thành  Mẹ chịu nhiều vất vả gian nan  Ngược xuôi buôn bán cơ hàn tấm thân  Dãi dầu nắng cháy mưa dầm  Một sương hai nắng tảo tần sớm trưa  Nuôi con ngày tháng thoi đưa  Công dày nghĩa nặng con chưa đáp đền  Ơn mẹ con chẳng dám quên  Bông hồng thắm đỏ về bên mẹ hiền  Kính mong mẹ khỏe bình an  Mẹ là bồ tát muôn vàn kính yêu! ................................................................................................................................................................... Ơn mẹ con chẳng dám quên  Bông hồng thắm đỏ về bên mẹ hiền   Kính mong mẹ khỏe bình an   Mẹ là bồ tát muôn vàn kính yêu!

"thơ tình buồn" Trang đời em

TRANG ĐỜI EM Anh đâu phải bến bờ em neo đậu Khi chọn cho mình một chốn dừng chân Trên đường đời em ngang trái lỗi lầm Đi kiếm tìm những sắc màu hạnh phúc Ngọt đắng vị đời thế gian trần tục Mấy mươi năm lạc bước chốn vô thường Khao khát tìm đúng nghĩa từ yêu thương Là sẻ chia là đền bù mất mát Thả nhớ thương cho con tim phiêu bạt Rồi lại nhận về trống trải cô đơn Hụt hẫng bơ vơ chát mặn tủi hờn Dang dở cuộc tình hẹn thề lỗi lỡ Dấu yêu thủa nào rối bời quên nhớ Phó mặc cuộc đời lặng lẽ già nua Ngày tháng chảy trôi duyên phận đấy đưa Chợt nhận ra mình mênh mông cô độc Chẳng dám mơ dù một lần thoáng chốc Gặp lại anh sợ biển lòng  bão giông Gọi nhớ thương xưa giờ vẫn xếp chồng Lỡ lại nối thêm một lần trắc trở Em còn sợ cả bao điều cám dỗ Cuộc đời này nhiều giông tố trái ngang Em cũng hiểu đời người nhiều trái oan Nên mặc kệ không giận hờn dằn dỗi Em đâu trách con tim anh nông nổi Của một thời bốc lửa cháy mê say Cảm ơn anh theo dòng chảy tháng ngày Vẫn

"thơ tình "Em hiểu rồi....

EM HIỂU RỒI…. Em hiểu rồi không thể bước bên nhau Bởi tình anh với quá nhiều chọn lựa Nên chẳng dám tin điều anh chót hứa Để nhớ thương theo mưa gió nhòe mờ Em hiểu rằng tình chẳng đẹp như mơ Bởi đường anh với rất  nhiều ngả rẽ Đành chọn cho mình một đời đơn lẻ Dấu niệm xưa hâm lửa ấm đêm trường Em hiểu là chẳng thể nối yêu thương Chẳng dám ước những sắc màu hạnh phúc Xin cả những gì một thời dạo dực Hãy bay về miền dĩ vãng xa xôi Sẽ chẳng bao giờ có thể sánh đôi Kỷ niệm về nhau tựa như gió thoảng Trôi theo thời gian về miền quên lãng Mang giấc mơ em cùng gió lên trời Em hiểu rồi sao buồn quá anh ơi Lỡ chạm tay nhau để giờ đau khổ Giá đừng có cài ngày mình gặp gỡ Thì bây giờ đâu buốt lạnh trái tim www.honganh.xyz

"thơ tình buồn" Ông trời trêu ghẹo mãi không thôi

ÔNG TRỜI TRÊU GHẸO MÃI KHÔNG THÔI  Sao ông trời trêu ghẹo  Hai chúng mình mãi thôi Không chung đường chung lối Lại cứ nhớ nhau hoài Kỷ niệm xưa con mãi Chưa khi nào nhạt phai Chẳng thể nào thay ai Lấp cho đầy khoảng trống Nỗi nhớ cấp số cộng Đến bao giờ nguội tan Đường đến em gian nan Cũng đành thôi mặc kệ Biết làm sao có thể Thay phận số ông trời Em buồn lắm anh ơi Con tim thường gào khóc Rồi thì thầm trách móc Hai chúng mình vô duyên Cố gắng sống bình yên Bỗng dưng lại ào ạt Như bão giông chốc lát Nỗi nhớ đến khùng điên Dấu yêu xưa vẹn nguyên Chưa phần nào vơi cạn

"Thơ vê cuộc sống " Cảm ơn

CẢM ƠN  Cảm ơn các bạn comments Thơ tôi mộc mạc đã quen thủa nào Tôi giờ cũng chẳng biết sao Lời hay ý đẹp nhặt  vào làm thơ Dở hay tôi cũng chẳng ngờ Cứ buồn là viết phớt bơ sự đời Nhiều khi buồn chán rụng rời Lấy thơ làm bạn rèn lời văn hay Xin chúc các bạn xuân này Tình yêu đầy ắp cả ngày lẫn đêm Giầu sang phú quý vững bền Gần xa đi lại đều hên gặp lành www.honganh.xyz .............................................................................................................................................................. Cảm ơn các bạn comments  Thơ tôi mộc mạc đã quen thủa nào  Tôi giờ cũng chẳng biết sao  Lời hay ý đẹp nhặt vào làm thơ  Dở hay tôi cũng chẳng ngờ  Cứ buồn là viết phớt bơ sự đời  Nhiều khi buồn chán rụng rời  Lấy thơ làm bạn rèn lời văn hay   Xin chúc các bạn xuân này  Tình yêu đầy ắp cả ngày lẫn đêm  Giầu sang phú quý vững bền  Gần xa đi lại đều hên gặp lành