Skip to main content

Posts

Showing posts with the label thơ về cuộc sống

VÔ ĐỀ

                                                                                        VÔ ĐỀ Đến giờ ta vẫn là ta  Nửa khôn nửa dại nửa ma nửa người  Ở đời kẻ khóc người cười  Còn ta mặc kệ vui tươi bớt già  Kính ai hiền đức tài ba  Tiểu nhân khinh ghét bỏ xa không gần   Xa cơ hoạn nạn kết thân  Giúp gì xin giúp ngại ngần chi đâu  Niềm tin đã mất từ lâu  Không màng chính sự sang giàu phận duyên  Chỉ mong cuộc sống bình yên  Khỏi gặp bác sĩ mất tiền âu lo

CÔNG BẰNG CHÂN LÝ DÂN MONG

  Bất tài cộng với gian tham Làm cho nhân loại ái oan muôn đời Tại sao ơi hỡi ông trời Thằng này vẫn để nó ngồi trung ương Toàn dân già trẻ coi thường Còn lên cả sóng màn hình ti vi Ông mau biến khỏi nhanh đi Đất nước ô nhiễm còn gì hỡi ông Mặt ông tôi chỉ muốn tông Ngàn quả đấm thép vẫn không hả lòng Công bằng chân lý dân mong Định công định tội sạch trong môi trường Mới mong đất nước trên đương Văn minh giàu đẹp kỷ cương công bằng

"Thơ tình buồn"Nhủ mình quên hết một thời yêu đương

NHỦ MÌNH QUÊN HẾT MỘT THỜI YÊU ĐƯƠNG Chảy trôi năm tháng rộng dài Sắc xuân nay đã tàn phai mất rồi Đành lòng cái số đơn côi Nhủ mình quên hết một thời yêu đương Xem ra quá đỗi bình thường Nhớ làm chi nữa cho vương vấn lòng Tủi buồn rồi cũng sắp song Nghiệp duyên ba kiếp long đong một đời Đắng cay mất mát hỏi trời Tội chi em mắc  mà trời không thương Mình em đi hết chặng đường Tới  giờ tóc đã pha sương da mồi Vấn vương chi nữa anh ơi Thứ tình hờ hững bỏ dời em đi Nâng niu đâu có ích gì Cho lòng trĩu nặng những khi đêm về Em quẳng sọt rác bờ đê Gột rửa rũ sạch đam mê dục tình Mỗi ngày đón ánh bình mình Sẽ không vương vấn mà sinh ưu phiền

Lên rừng trú nóng

Số em trắc trở đoạn trường Duyên thơ nghiệp toán biết thương bên nào Thế nên em chẳng thấp cao Ghép thơ cùng toán nhạc vào em chơi Em đâu quen đến những nơi Cao sang quyền quý người đời xa hoa Mỗi  ngày sáng tối đi qua Là giành là giật đạp trà nhân tâm Ai người có nói em đần Thì cũng mặc kệ đâu cần thanh minh Em quen vì nghĩa say tình Thế nên thơ toán chẳng khinh bên nào Thú vui đỉnh thác núi cao Làm thơ giải toán chẳng bao giờ buồn Bên rừng róc rách suối nguồn Thiên nhiên tươi đẹp em luôn ước thầm  Lặn ngụp nước suối trong ngần Nghe con chim hót điệu vần ngân nga Đâu cần cứ phải đi xa Gọi là du lịch khắp ba bốn miền Ngày hè oi nóng như điên Em  lên  rừng núi ở liền đến đông

Bài học cuộc sống

Cây lười ra trái đơm hoa Phải cho bài học thật là đớn đau Từ đó cây nhớ trước sau Đến mùa ra trái phải mau ra liền Kẻo mà cô chủ nổi điên Đào gốc sới rễ mặc nhiên không cần Con người chẳng phải ngu đần Chỉ biết hưởng thụ dần dần mất khôn Làm cha làm mẹ tủi hờn Vợ chồng lìa bỏ cô đơn một mình Làm người sống chẳng nghĩa tình Ky bo kiệt sỉ coi khinh bạn bè Đông qua xuân tới sang hè Gia nua tóc bạc chân què ai thương Làm người không biết nhịn nhường Sưng hùng sưng bá tính ương khó gần Còn đâu nghĩa cử tình thân Người người xa lánh muôn phần đớn đau   Làm người  cần biết trước sau Năng làm việc thiện bền lâu phúc lành

Các anh đi chẳng trở về

CÁC ANH ĐI  KHÔNG TRỞ VỀ Các anh đi chẳng trở về Mẹ già con nhỏ thôn quê mong chờ Vợ hiền chết lặng ngẩn ngơ Cái tin xét đánh bao giờ nguôi ngoai Tang thương dải đất chạy dài Một hình chữ S khóc hoài ngàn năm Nhân dân bao nỗi nhọc nhằn Môi  trường ô nhiễm Biển xanh chết mòn Ngoài khơi giặc Tập vẫn con Lăm le sâm chiếm nước non hàng ngày Các anh sao đã ngủ say Biển sâu nước lạnh có hay dân mình Tảo tần cuộc sống mưu sinh Cần các anh  giữ bình  yên biển trời Dậy về đi các anh ơi Từ nam ra bắc mọi nơi mong chờ

Cả dân tộc đơn đau và tổn thất

CẢ DÂN TỘC ĐƠN ĐAU VÀ TỔN THẤT Tậ̣p lộn nhào máy bay rơi chao đảo Đi kiếm tìm cũng rớt nốt là sao Gián điệp kề bên cũng có thể nào Ôi đớn đau xót mười phi công trẻ Trong chiến trận phải hy sinh một nhẽ Ở thời bìnth kẻ thù chẳng buông tha Có lẽ nào địch ở cạnh bên ta Làm lộ hết hồ sơ cùng bí mật Cả dân tộc đớn đau và tổn thất Trùm tang thương trên dải đất chữ S Các anh ở đâu hãy lên tiếng đi Gữa biển cả muôn trùng con sóng vỗ Nơi quê nhà con thơ kêu gọi bố Người vợ hiền nức nở nước mắt khô Mẹ cha già đợi tin từng phút giờ Xin bồ tát từ bi ngài dẫn lối Ngài mách bảo ai kẻ gây ra lỗi Các anh đi để thương tiếc vô cùng Nhìn di ảnh rơi dòng lệ rưng rưng Nỗi đau này có bao giờ quên được

"Thơ về cuộc sống"Đặc sản quê tôi

ĐẶC SẢN QUÊ TÔI Có ai biết loại bánh này Ở vùng xứ Lạng  thường ngày  vẫn ăn Thơm ngon bổ dưỡng mát lành Làm từ gạo nếp lá xanh tro rừng Quyện hương măng nứa thơm lừng Dẻo dai ngọt lịm đã từng ăn vô Mát gan bổ ruột không ngờ Nếp thơm nguyên chất bây giờ kiếm đâu Quê tôi Xứ  Lạng từ lâu Bánh này đặc sản  rừng sâu khó tìm Nếu bạn chưa thể đáng tin Nhanh lên Xứ Lạng tôi xin dâng mời Bõ công một chuyến đi chơi Bánh ngon rượu ngọt đáng đời người sang

"thơ về cuộc sống" Xin hãy dừng tay

XIN HÃY DỪNG TAY Dẫu biết rằng đời người nhiều gian khổ Cũng  đừng bán thực phẩm không an toàn Hàng triệu người ung thư phải chết oan Biết bao người bệnh đau kêu ai oán Thế gian này ngày ngày càng rối loạn Người với người sao nỡ hại lẫn nhau Bằng thức ăn đồ uống bát canh rau Ăn gì đây chỉ toàn là độc tố Dẫu biết rằng đời còn nhiều gian khổ Xin nghĩ suy trước  mỗi việc mình làm Chớ đừng vội thấy đồng tiền nổi tham Ngâm hoa qủa trong bể tràn thuốc ướp Trồng rau xanh lớn nhanh vì biệt dược Thịt heo thối  tẩm sấy thành thịt bò Ôi thật là quốc nạn đáng âu lo Toàn thuốc độc  đều đều nạp cơ thể Bệnh  hiểm nguy hỏi thăm không đến trễ Hỡi những kẻ tán tận vô lương tâm Kẻ giết hại người giấu mặt ngấm ngầm Luật nhân quả người chạy đâu thoát tội Xin dừng tay vì việc làm tội lỗi Thế gian này đã nhiều lắm khổ đau Nếu mỗi người ta biết sống vì nhau Tích phước lành để dành cho con cháu

"Thơ về cuộc sống"Coi như một lần lầm lạc

Trên đời này đâu có gì biết trước Bởi thế nên luôn chuẩn bị tinh thần Nếu là gì cũng sẽ khỏi phân vân Giữ tâm thế cân bằng khi biến cố Bước đàng hoàng trước cảnh đời đau khổ Hãy thứ tha cho những kẻ dối lừa Trời cũng còn, khi nắng lại chợt mưa Và coi như nợ nần từ kiếp trước Chốn trần gian bao nẻo đường suôi ngược Lạc mất nhau thật khó lại quay về Bản tính người nhiều lắm những đam mê Giữ làm sao tim người trao kẻ khác Hãy cứ coi một lần ta lầm lạc Trả nợ đời kiếp trước đã mượn vay Thôi người nhé ta hết nợ kiếp này Cứ đi đi tới một phương trời khác Níu kéo chi ..?khi tình kia kiệt cạn Thương yêu sao.? Người lại bỏ ra đi Thứ tình ấy nuối tiếc mà làm gì Xin hãy quên đi nỗi buồn vô hạn                                                           (Bài thơ cảm tác bức ảnh) Hãy cứ coi một lần ta lầm lạc  Trả nợ đời kiếp trước đã mượn vay  Thôi người nhé ta hết nợ kiếp này  Cứ đi đi tới một phương trời khác   Níu kéo chi ..?khi tình kia kiệt cạn  Thương yêu

"thơ về cuộc sống tĩnh tâm thiền định" Ngồi thiền

Thời nay điên đảo tiền tình Ngẫm nghĩ chỉ thấy bực mình mà thôi Thà rằng hết việc ta ngồi Tĩnh tâm bất động tăng đôi trí thần Bao nhiêu dơ bẩn bản thân Gột rửa cặn bã trừ dần nó đi Sẩy ra bất cứ chuyện gì Cũng không buồn giận chấp chi não phiền Vô tư vui khỏe an nhiên Còn gì hơn nữa như tiên cõi trần Dẫu cho trời dất xoay vần Không còn tham ái và sân hận gì

'thơ về cuộc sống"Các người hãy nhận ra đi

Vén mây ngắm cảnh dương trần Yêu ma quỷ cướp bội phần người thương Thế gian lắm nỗi đoạn trường Không bao giờ hết con đường tranh đua Của cải biết mấy cho vừa Người ăn không có người thừa đổ đi Tiền tình hai thứ quản gì Dôi gian lừa gạt chuyện chi không làm Lòng người không đáy gian tham Cho nên cứ mãi lầm than cực lòng Tề Thiên trời đất thong dong Đội trời lộn đất những mong diệt tà  Khắp nơi trong cõi ta bà Yêu tinh tràn ngập như là lá thu Tề thiên đành phải gật gù Nghĩ suy phương kế để trừ yêu ma Thời nay công nghệ khác xa Thật giả lẫn lộn khó mà đoán xem Mỗi người nhiều bạn thân quen Ai ai cũng bọc lớp men ngọc ngà Lòng tham làm mắt mờ lòa Làm sao định được lối ra ngay hiền Tình yêu cứ thế liên miên Chơi trò đuổi bắt khắp miền đông tây Các ngươi hãy nhận ra đây Lòng tham vô độ hao gầy sức thôi Mỗi người duyên phận cả rồi Nên trân trọng quý người ngồi bên ta (Cảm tác bức ảnh Tề Thiên Đại Thánh người tôi yêu muôn vạn kiếp ) Nh

"Thơ về cuộc sống" Đất nước mình

ĐẤT NƯỚC MÌNH "Đất nước mình ngộ quá phải không anh Những chiếc bánh chưng vô cùng kì vĩ Những dự án và tượng đài nghìn tỉ Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay" Đất nước mình thương quá phải không anh Các em thơ đu dây đi học Thật vui mắt lệ rơi như muốn khóc Hỏi đất nước nào dám sánh với Việt  Nam Có cả tượng các vị bộ công an Còn rồi đây xếp hàng các bộ Rất nhiều tượng dọc ngang đường phố Dân chúng ta phải nên rất tự hào Đất nước mình anh không biết hay sao Nông nghiệp chăn nuôi đua nhau sáng kiến Hóa chất tràn lan ẩn tàng thực phẩm Dân chúng tài cao làm giả các mặt hàng Đất nước mình liệu còn có bình an Em sợ lắm chẳng biết làm sao nữa Cũng chắng dám tin những gì ai hứa Anh hãy nói giùm em phải làm sao ?