Số em trắc trở đoạn trường
Duyên thơ nghiệp toán biết thương bên nào
Thế nên em chẳng thấp cao
Ghép thơ cùng toán nhạc vào em chơi
Em đâu quen đến những nơi
Cao sang quyền quý người đời xa hoa
Mỗi ngày sáng tối đi qua
Là giành là giật đạp trà nhân tâm
Ai người có nói em đần
Thì cũng mặc kệ đâu cần thanh minh
Em quen vì nghĩa say tình
Thế nên thơ toán chẳng khinh bên nào
Thú vui đỉnh thác núi cao
Làm thơ giải toán chẳng bao giờ buồn
Thiên nhiên tươi đẹp em luôn ước thầm
Lặn ngụp nước suối trong ngần
Nghe con chim hót điệu vần ngân nga
Đâu cần cứ phải đi xa
Gọi là du lịch khắp ba bốn miền
Ngày hè oi nóng như điên
Em lên rừng núi ở liền đến đông
... Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ...
ReplyDeletenhưng cũng rất mát mẻ :D
Ta dại ta về nơi vắng vẻ
DeleteNgười khôn người đến chốn lao sao
Cảm ơn Đ Đ V
Anh lên để trú nóng với em nha?
ReplyDeleteGứm đang nóng vãi cả ra đây!
Nếu anh cùng ý đi tu
DeleteThì lên rừng rú hợp gu em rồi
Chúng mình hai đứa đơn côi
Lên rừng ta sống một đôi bạn già
Cùng nhau trồng sắn chăn gà
An vui tự tại tránh xa sự đời
Ha ha .. HA đùa vui chút síu ...
Có còn rừng để mà "vui thú tuổi già" không đó bạn tui?
ReplyDeleteRừng cũng tan nát tàn tồi
ReplyDeleteTìm vào hang đá để ngồi tịnh tâm
Lắng nghe cây cỏ thì thầm
Con người ác lắm sẽ lâm nguy mà