ÔNG TRỜI TRÊU GHẸO MÃI KHÔNG THÔI
Sao ông trời trêu ghẹo
Hai chúng mình mãi thôi
Không chung đường chung lối
Lại cứ nhớ nhau hoài
Kỷ niệm xưa con mãi
Chưa khi nào nhạt phai
Chẳng thể nào thay ai
Lấp cho đầy khoảng trống
Nỗi nhớ cấp số cộng
Đến bao giờ nguội tan
Đường đến em gian nan
Cũng đành thôi mặc kệ
Biết làm sao có thể
Thay phận số ông trời
Em buồn lắm anh ơi
Con tim thường gào khóc
Rồi thì thầm trách móc
Hai chúng mình vô duyên
Cố gắng sống bình yên
Bỗng dưng lại ào ạt
Như bão giông chốc lát
Nỗi nhớ đến khùng điên
Dấu yêu xưa vẹn nguyên
Chưa phần nào vơi cạn
Sao ông trời trêu ghẹo
Không chung đường chung lối
Lại cứ nhớ nhau hoài
Kỷ niệm xưa con mãi
Chưa khi nào nhạt phai
Chẳng thể nào thay ai
Lấp cho đầy khoảng trống
Nỗi nhớ cấp số cộng
Đến bao giờ nguội tan
Đường đến em gian nan
Cũng đành thôi mặc kệ
Biết làm sao có thể
Thay phận số ông trời
Em buồn lắm anh ơi
Con tim thường gào khóc
Rồi thì thầm trách móc
Hai chúng mình vô duyên
Cố gắng sống bình yên
Bỗng dưng lại ào ạt
Như bão giông chốc lát
Nỗi nhớ đến khùng điên
Dấu yêu xưa vẹn nguyên
Chưa phần nào vơi cạn
Bài thơ hay!
ReplyDeleteThiết tha đằm thắm lắm.
Mỗi người một số phận
ReplyDeletePhải cam chịu vậy thôi
Biết làm sao em ơi
Ngày lại ngày ôm hận.
Mỗi người một số phận
DeleteBiết làm sao anh ơi
Lỗi là do ông trời
Đã ngăn đường cách lối
Khổ cho mình vô tội
Mỗi người sống mỗi nơi
Dòng chảy thời gian trôi
Đến già nua tóc bạc
Vẫn còn một khao khát
Ước chúng mình sánh đôi
he he tếu táo tí cho vui anh nhé
DeleteTình yêu là thế đấy!
ReplyDeleteBiết phải nói sao đây?
Dẫu dòng đời xô đẩy,
Dù nhọc nhằn che đậy,
Mãi mãi vẫn tràn đầy.
---
Bài thơ thật dạt dào, mãnh liệt, hay quá!
Tình yêu là thế đấy!
DeleteBiết phải nói sao đây?
Dẫu dòng đời xô đẩy,
Dù nhọc nhằn che đậy
Sâu trong lòng vẫn thấy
Con tim yêu dỗi hờn
Nổi đóa lên từng cơn
Thành bão giông gió táp
Dẫu đường đời trôi dạt
Đi góc bể chân trời
Vẫn còn gọi anh ơi
Em nhớ anh nhiều lắm
Tình nặng sâu đằm thắm
Có thể nào phôi phai
Sang đọc bài thơ
ReplyDelete"thơ tình buồn" Ông trời trêu ghẹo mãi không thôi
Em buồn lắm anh ơi
Con tim thường gào khóc
Rồi thì thầm trách móc
Hai chúng mình vô duyên
cùng chia sẻ
Mỗi người có một cuộc đời
Trời cho nhiều ít mỗi người khác nhau
Tình yêu sao khó nói
DeleteHạnh phúc biết nhường nào
Cũng tủi sầu biết bao
Vô vào không thẻ tránh
Có ai dám nói mạnh
Chối bỏ một tình yêu
Đường yêu chia hai lối
ReplyDeleteNỗi buồn như sóng dâng
Ngày về qua rất vội
Khoảng xa chưa kịp gần...
Chúc HA an lành với tháng giêng !
Biết làm sao anh ơi
ReplyDeleteMỗi người một định mệnh
Nên đường yêu đi lệch
Chia hai đường rẽ lối
Cả hai đều cùng tội
Nào phải lỗi do ai
Chảy trôi năm tháng dài
Dâu yêu chưa phai nhạt
rrr
ReplyDeletebbb
ReplyDelete