Skip to main content

Posts

"Thơ tình buồn"Em hiểu anh

EM HIỂU ANH Em biết đường đến em nhiều trắc trở Không níu chân anh sợ thêm lỗi lầm Vẫn tự nhủ mình bình thản lặng câm Trước khổ đau với những gì còn mất Em hiểu anh với bao điều rất thật Duyên nợ đèo bòng không thể bỏ đi Cuộc đời anh như bản nhạc lâm li Cứ bổng trầm cùng bao điều oan trái Quá nửa đời chưa biết mình khôn dại Mặc kệ đời cho số phận đẩy đưa Bấy nhiêu năm nếm vị đắng dối lừa Luyên tôi anh lạnh lùng trong cám dỗ Em hiểu anh có rất nhiều buồn khổ Giữ riêng mình chẳng chia bớt cho ai Mấy chục năm ngày tháng quá rộng dài Anh vẫn thế cho tủi buồn gặm nhấm Em hiểu anh còn nhớ em sâu đậm Biết làm sao phận số đã an bài Thôi đành vậy không phân sử đúng sai Duyên tình ta phải chăng là duyên nợ ? Hai chúng mình thôi đừng thương đừng nhớ Dẫu thế nào có trở lại được đâu Kẻo lại thêm bao hệ lụy buồn sầu Tình đã lỡ  cũng đành là số phận

"Thơ về cuộc sống" Có những lúc

CÓ NHỮNG LÚC Có những lúc muốn hóa vào cát bụi Tựa như ta không có mặt trên đời Có những lúc ước hòn đá lì trơ Mặc sự đời ko buồn đau suy nghĩ Có những lúc chỉ muốn ngừng muốn nghỉ Muốn vô tư cũng chẳng thể dễ ràng Bởi cuộc đời nhiều lắm những trái ngang Cây giữa trời sao lặng im trước gió Có những lúc muốn bỏ đi đâu đó Như con chim sải cánh giữa bầu trời Lên rừng xuống biển khắp chốn muôn nơi Bỏ lại sau lưng bụi trần rũ sạch Có những lúc lại muốn xa muốn cách Sự ồn ào của cuộc sống tranh đua Mệt mỏi quá rồi buông bỏ chịu thua Sống đơn giản cho nhẹ nhàng  dễ chịu

'Thơ về học trò' Học trò cưng

HỌC TRÒ CƯNG Có những em học trò Ngày ngày học chăm chỉ Kiến thức hiểu sâu kỹ Giải toán thật là nhanh Trường học ở nhà hành Không có gì khó cả Gặp khó không vội vã Cứ từ từ nghĩ suy Từng bước tính chi ly Mắc đâu tìm lại đó Tia sang dần lấp ló Tin vui đến bất ngờ Chẳng bao giờ thờ ơ Những lời thầy cô giảng Công thức không sao nhãng Để quên một cái nào Từ thấp dần lên cao Nâng thêm tầm hiểu biết Em cứ học mải miết Kỳ thi đã đến rồi Chỉ là lặp lại thôi Những bài học đã trải Đâu có gì ngần ngại Thừa thời gian ngồi chơi Từng nét chữ rạng ngời Tỏa mùi hương trí tuệ Ôi sao mà yêu thế Những em học trò cưng Ba mẹ thầy cô mừng Vì con ngoan trò giỏi Đâu còn gì phải nói Con chính là gia tài Của ba mẹ ngày mai Đường chông gai phía trước Sao thể nào ngăn được Tới bến bờ ước mơ Đất nước hoài mong chờ Người tâm tầm hiểu biết Dựng xây và kiến thiết Nhờ em cả em ơi ?

"thơ về cuộc sống" Xin hãy dừng tay

XIN HÃY DỪNG TAY Dẫu biết rằng đời người nhiều gian khổ Cũng  đừng bán thực phẩm không an toàn Hàng triệu người ung thư phải chết oan Biết bao người bệnh đau kêu ai oán Thế gian này ngày ngày càng rối loạn Người với người sao nỡ hại lẫn nhau Bằng thức ăn đồ uống bát canh rau Ăn gì đây chỉ toàn là độc tố Dẫu biết rằng đời còn nhiều gian khổ Xin nghĩ suy trước  mỗi việc mình làm Chớ đừng vội thấy đồng tiền nổi tham Ngâm hoa qủa trong bể tràn thuốc ướp Trồng rau xanh lớn nhanh vì biệt dược Thịt heo thối  tẩm sấy thành thịt bò Ôi thật là quốc nạn đáng âu lo Toàn thuốc độc  đều đều nạp cơ thể Bệnh  hiểm nguy hỏi thăm không đến trễ Hỡi những kẻ tán tận vô lương tâm Kẻ giết hại người giấu mặt ngấm ngầm Luật nhân quả người chạy đâu thoát tội Xin dừng tay vì việc làm tội lỗi Thế gian này đã nhiều lắm khổ đau Nếu mỗi người ta biết sống vì nhau Tích phước lành để dành cho con cháu

"Thơ khóc mẹ " Mẹ đi xa rồi

  MẸ ĐI XA RỒI  Mẹ đi xa rồi cách biệt âm dương Con sao thể quen từ nay mất mẹ Ơn mẹ sinh thành nuôi con từ bé Con sao đáp đền hết được mẹ ơi Mẹ đi xa rồi con phải mồ côi Mỗi ngày trở về con không được gọi Trong trái tim con nhịp đập đau nhói Nhà trống vắng con chẳng thấy mẹ đâu Mẹ đi rồi con khao khát gọi câu Gọi mẹ ơi .. những khi trời trở gió Mẹ khỏe không có thèm ăn này nọ Con sẽ làm dâng mẹ bát canh ngon Mẹ đã đi rồi con chưa làm tròn Phận làm con đáp đền công sinh dưỡng Mấy mươi năm mẹ tảo tần xuôi ngược Vất vả thân gầy đâu quản khó khăn Chợ búa đường xa sương gió nhọc nhằn Lo cho con từng bát cơm manh áo Trăn trở bộn bề những khi hết gạo Công ơn mẹ hiền biển rộng trời cao Giờ khôn lớn con mới hiểu thế nào Chỉ vì con mẹ chịu đựng tất cả Sao mẹ đã bỏ con đi vội vã Con chưa toại lòng phụng dưỡng mẫu thân Giờ biệt ly đang ập đến rất ngần Con mất mẹ từ nay là vĩnh viễn Âm dương cách trở mẹ con ly biệt Mẹ phải  đi rồi về ở bên cha    

Thơ về học trò"Nhớ đừng để trễ rồi Mới bắt đầu nuối tiệc

Mình học để cho mình Đừng mong chờ nhà nước Không thể làm gì được Văn dốt toán không thông Nếu không chịu vun trồng Lúa đâu mà gặt hái Suốt ngày chơi  mê mải Người hoa ra ngu đần Óc teo đi vài phân Kiếp sau làm trâu ngựa Thật đáng thương những đứa Suốt ngày chỉ dong chơi Để phí cả một đời L àm  người vô tích sự Nếu vẫn còn do dự Không chịu khó học hành Không nghe lời khuyên dăn Thầy cô và cha mẹ Khỏi đi học nữa nhé Tự lao động nuôi thân Việc học là rất cần Có tâm và có trí Làm người phải suy nghĩ Việc nào là phải làm Không thể vì vui ham Bỏ lỡ  việc quan trọng Thời gian là vàng ngọc Đời sông một lần thôi Nhớ đừng để trễ rồi Mới bắt đầu nuối tiệc Thời gian trôi mải miết Chẳng thể quay lại đâu Rồi mới lại khóc sầu Ai mà thương được nữa Xin đừng còn lần lữa Gắng học nhé em ơi

" Thơ về cuộc sống"Thời nay

THỜI NAY Thời nay thật là tiện Học mọi lúc mọi nơi Tri thức lơ lửng trời Nơi nào cũng cập nhật Thế mà đáng tiếc thật Nhiều bạn rất là lười Chỉ ham chuyện vui cười Chơi game và giải trí Thời gian dùng lãng phí Chát chít chuyện yêu đương Học hỏi lại coi thường Không siêng năng luyện tập Kỳ thi đang đến gấp Nháo nhào xem qua loa Cưỡi ngựa lướt xem hoa Làm sao mà nhớ nổi Liên môn học gấp vội Phòng thi đầu sạch trơn Còn biết làm gì hơn Ngó nghiêng rình quay chép Cổng trường đại học khép Mười hai năm sách đèn Cha mẹ nhọc bao phen Không tấm bằng tốt nghiệp Chặng đường đời đi tiếp Biết làm gì em ơi Ai có thể khiến mời Cho em vô làm việc Ôi thật là đáng tiếc Học trò tuổi thiếu thời Lại mải miết ham chơi Bỏ bê việc học tập Sống như là sống gấp Không phân biệt thiệt hơn Thật đáng giận đáng hờn Những đứa con ngỗ nghịch