Skip to main content

Posts

Xin trời mau nắng cho

Ta đi về Hà Nội Thời gian thì rất vội Chỉ có vài ngày thôi Thoáng chốc đã qua rồi Trời lại mưa rầm rì Hết đêm rồi sang ngày Ở Hà Nội mấy khi Mà ngồi nhìn mưa bay Định rằng sáng sớm nay Đi làm chút công việc Mà sao thật đáng tiếc Mưa làm hỏng việc riêng Trong nhà và ngoài phố Nước ngập như ao hồ Lặng im lạy cô tổ Xin trời mau nắng to Bao việc phải âu lo Xin trời hãy nắng cho Mưa quá nhiều quá đủ Làm bao người khốn khó Công việc chẳng thể song Dự định không như mong Thất bại về nhanh chóng Công trình đành cửa đóng Kinh doanh phải thua lỗ Vốn liếng như chui mồ Trắng tay như hạn khô Công ty cũng khốn khổ.

Suy ngẫm tình đời

Dẫu có một lâu đài Cũng từ viên gạch nhỏ Cái gì dù là to Cũng chớ phải âu lo Tháng ngày chăm nguyền cầu Kiên trì và dài lâu Một lòng ta phấn đấu Sẽ có ngày khởi đầu Sự nghiệp đến từ đâu ? Kiên trì phép nhiệm mầu Nếu thiếu sự nhẫn nại Đừng mơ làm người giầu Tình yêu không ngoại trừ Cũng phải đi từ từ Xin đừng đem ra thử Tình yêu không tha thứ  Tình yêu một lâu đài Dựng xây càng lâu dài Gắn kết chặt cả hai Sẽ bên nhau mãi mãi Tình yêu một lâu đài Cứ phân sử đúng sai Người đi người ở lại Phải xa nhau mãi mãi

Rồi có một ngày

Rồi sẽ có một ngày Mặt trời đã thức dậy Ta vẫn cứ nằm đây Mà sao không động đậy Rồi sẽ có một ngày Ta sẽ phải thoát ra Cái thân đã úa già Bỏ lại gì đã qua Rồi sẽ có một ngày Hồn ta về nơi đâu Xác vùi dưới đất sâu Ai vì ta khóc sầu Rồi sẽ có một ngày Ta trả lại trần gian Ngôi nhà ta ở trọ Một kiếp người gian nan Rồi sẽ có một ngày Ta vĩnh biệt trần gian Bỏ đi chẳng phàn nàn Theo Phật vui chứa chan Vui sao chốn thiên đàng Chẳng còn chi mơ màng Cảnh vật sao nghiêm trang Đẹp lung linh như vàng Cúi xin Phật Di Đà Cho con xin hầu hạ Không muốn làm kiếp người Tử sinh sao khổ quá

Đêm nằm nghe mưa rơi

Đêm nằm nghe nưa rơi Nhớ mong anh cuối trời Nghe lòng buồn tả tơi Đầy như mưa ngập trời Đêm nằm nghe mưa rơi Thầm ước một ngày tới Em có anh bên đời Cùng anh nghe mưa rơi Từ bao ngày xa sôi Ta đã yêu nhau rồi Sao anh toàn là vội Cả sớm trưa chiều tối Để mình em đơn côi Em làm sao chịu nổi Mong anh hết đứng ngồi Mặc trời giông gió thổi Dẫu cuộc đời nổi trôi Chỉ yêu mình anh thôi Em mãi chờ , em đợi Ngày anh về anh ơi

Suy nghẫm buồn vui

Tôi buồn !tôi chẳng thể nói thành câu Chỉ thấy dạ tôi sao cứ khóc sầu Chẳng biết nguyên do buồn từ nơi đâu Chẳng hiểu vì sao , buồn lại bắt đầu Có phải không ? tôi hay sầu, tôi sấu Có phải không ? tôi đơn lạnh quá lâu Có phải không ?tôi mưa gió dãi dầu Có phải không ? tôi không người yêu dấu Có thể nào tôi nên mặc áo nâu Ăn chay niệm phật ,chùa nơi bến đậu Tôi chẳng mơ , nhớ ai, những đêm thâu Sẽ tiêu tan, phiền não cùng buồn rầu Thân sống tạm, trần gian ngôi nhà trọ Cớ làm sao phải toan tính so đo Bao muộn sầu âu lo nên rũ bỏ Cứ vô tư, thanh thản sống, cho bõ Đường đời muôn vạn lối, ngàn vạn ngõ Đừng tham lam hãy chọn một đường nhỏ Và gắng đi tới tận cuối đường cho Sẽ đón nhận hạnh phúc cả một kho. Ta ơi hãy nhủ mình luôn nhớ đó..! Đường đời không bao giờ là cùng tận Cánh cửa này đóng , cánh cửa kia bật Hãy đối nhân vui vẻ và chân thật Niềm vui sẽ đến, đâu phải hối hận Tất cả rồi, đều về cùng với...đất Có chi đâu phải lo được với mất Hạnh phúc buồn đa

Chỉ ta làm khổ cái thân ta

Chính ta cứ làm khổ cái thân ta Bởi ta lại thích những gì xa lạ Điều bình dị bên ta chê xấu quá Hoài công mỏi mệt đuổi bướm tìm hoa Vợ của ta ngày chăm lo vất vả Ta yên tâm vì sự nghiệp cao cả Thành giỏi giang lại dễ dàng xa ngã Mơ mộng kiếm tìm những gì vời xa Ở bên ngoài theo chân dài hát ca Mải mê , chốn mộng vui đi quá đà Đâu còn nhớ vợ ngóng trông ở nhà Ủ rũ mặt mày đầu chóng mắt hoa Chợt tỉnh mộng ta đã thành thái hóa Đã quá đà thôi thì chơi cho thỏa Mặc vợ con , còm cõi sống qua loa Hết chịu được , vợ sinh ra nổi đóa Hơi ơi ! tổ ấm của ta thế là Bao phen giông bão,dữ dằn ,phong ba Tình vợ nghĩa chồng ,đâu mất mặn mà Còn đâu sẻ chia , hỏi chào, hoa lá Sao chính ta? ..làm khổ cái thân ta Sao bỗng chốc biến đi đâu thế hả Cả vợ hiền sao bỗng dưng xa lạ Còn mình ta lặng buồn như hóa đá!

Sao anh vẫn cứ phiêu diêu

Nghe lời anh nói thật đáng yêu Mà sao anh vẫn cứ phiêu diêu Đuổi bướm tìm hoa cả mọi chiều Tâm tình thay đổi sao khó hiểu  Hạnh phúc đơn sơ đâu có nhiều Chỉ cần ai đó nói lời yêu Dăm ba ,bảy bữa chán yêu chiều Đường ai nấy đi tình chẳng thiếu Lòng người tham lắm, nhưng phiêu diêu Chẳng biết bao giờ người mới hiểu Có duyên , có phận nên có yêu Không duyên ,không phận,thêm phiền nhiễu Ai đâu biết trước được mọi điều Hy vọng nhiều ,thất vọng bấy nhiêu Tình trái ngang , hàng ngàn nhịp điệu Đuổi bắt nhau tìm những mỹ miều Đời người khổ mãi là vì sao? Sắc đẹp ư! cũng sẽ tàn phai Tiền tài ư ! có ngày thất bại Danh vọng ư! không mãi ở lại Ai khôn danh vọng để ngoài tai Ung dung sống vui với hiện tại Bạn hiền dẫu khó không quản ngại Vui vẻ vì nhau thật khoan thai. Đời người khổ mãi là vì sao? Sắc đẹp ư! cũng sẽ tàn phai Tiền tài ư ! có ngày thất bại Danh vọng ư! không mãi ở lại Ai khôn danh vọng để ngoài tai Ung dung sống vui với hiện tại Bạn hiền dẫu khó khô