Skip to main content

Posts

Mưa ngâu tháng bảy

Chức Nữ và ngưu Lan Tình sâu nặng ngút ngàn Mà biển trời cách mặt Khắc khoải lệ chứa chan Tình yêu của hai người Làm đất trời biết được Động lòng trời cũng thương Ban hai người điều ước Cả hai cùng một ý Năm một lần gặp mặt Tháng bẩy cuối mùa hạ Mưa dầm và nắng gắt Chức Nữ gặp Ngưu Lan Vui buồn lệ ngập tràn Thành mưa ngâu tháng bẩy Nước ngập bù nắng hạn Tháng bẩy trời mưa ngâu Cả ngày mưa rả rich Cả đêm buồn tĩnh mịch Như khóc thương chúng mình Yêu hoài trong xa cách Mãi mãi mùa mưa ngâu Vẫn một lòng son sắt Giữ trọn tình yêu dấu Hết mưa trời lại nắng Tình yêu vẫn nồng nàn Bốn mùa dần trôi qua Lặng thầm và gian nan Đã bao mùa mưa ngâu Em nhớ anh muộn sầu Sâu nặng và dài lâu Anh ở đâu..? Nơi đâu Ngày nối dài thầm lặng Nhớ hoài thêm sâu lắng Dầy thêm tình nghĩa nặng Bóng hình người xa vắng Nỗi nhớ anh ngập trời Lại mong  mưa ngâu rơi Em mãi thầm mong đợi Ngày anh về anh ơi                    

Ta ơi đừng nóng giận

Mỗi khi ta nóng giận Nói lời của kẻ điên Mất hết vẻ dịu hiền Đánh mất tình thiêng liêng Mỗi khi ta nóng giận Như kẻ uống rượu say Nói toàn lời không hay Chẳng ai nghe tỏ bày Mỗi khi ta nóng giận Nói toàn lời lầm lỗi Cả đời tu không nổi Lòng thêm buồn nặng thôi Mỗi khi ta nóng giận Tưởng trút hết sân hận Lại mua thêm buồn phiền Mất hết cả tình thân Mỗi khi ta nóng giận Mất ý đẹp, lời hay Ta thường nói hàng ngày Làm người, người mê say Mỗi khi ta nóng giận Người yêu ta chạy mất Tăng thêm lòng thù hận Tình bạn càng thêm chật Tôi ơi đừng nóng giận Bạn hiền ta chạy mất Quên lời dăn của Phật Phải học được chữ nhẫn Tôi ơi đừng nóng giận Làm đau lòng người thân Nuôi dưỡng lòng thù hận Gieo điều ác để đời Đừng nóng giận ai ơi Dẫu có ai chửi bới Thì hãy cứ chờ đợi Ngày sau họ thấy lỗi Đừng nóng giận ai ơi Nếu có ai chửi ta Thì đó lại chính là Bài học không cố chấp

Có lẽ nào ta đã xa nhau

Có lẽ nào ta đã xa nhau..? Bao ước hẹn ,mơ tưởng mai sau Giờ ảo mờ như xa mạc nắng Kể từ đây còn lại trống vắng Nhớ về nhau như kỷ niệm buồn Lại sao lòng ,nhạt nhòa lệ tuôn Khóc buồn những gì xưa ước muốn Khóc buồn phận duyên bay gió cuốn Có lẽ nào ta đã xa nhau Hình bóng xưa như chưa hề thấy Có phải không ? xa nhau đến vậy Xa ngàn trùng ,ta vẫn gần đây Thôi đành vậy.. một lần lầm lỡ Tất cả đều là duyên với nợ Vô duyên nên ,mối tình dang dở Cuộc tình tàn, duyên phận trái ngang Có lẽ nào ta đã xa nhau Hình bóng xưa như chưa hề thấy Có phải không ? xa nhau đến vậy Xa ngàn trùng ,ta vẫn gần đây Thôi đành vậy.. một lần lầm lỡ Tất cả đều là duyên với nợ Vô duyên nên ,mối tình dang dở Cuộc tình tàn, duyên phận trái ngang

Xin hãy buông bỏ

Bài thơ em đã viết Xin đừng giận đừng dỗi Là con đường dẫn lối Ta đến gần nhau rồi Sao giờ lại nỡ đành Giận dỗi nhau làm chỉ Tất cả cũng chỉ vì Tại những chuyện thị phi Sao anh dễ xa ngã Trước ngọn gió phong ba Nay em đã hiểu là Tất cả đều ảo ảnh Tất cả đều mong manh Chỉ có tình chân thành Mới là điều quý nhất Cho tình yêu an lành Những điều đã mất mát Xin anh hãy bỏ gạt Những lời khi nóng rát Xin anh không để lại Ta cùng nhau thực hành Những điều phật dạy hay Không giận và không hờn Buông bỏ đi là hơn Để lại có tất cả Đừng bao giờ xa ngã Trước cám dỗ cuộc đời Đừng phụ tình anh ơi Ta cùng nhau thực hành  Những điều phật dạy hay  Không giận và không hờn  Buông bỏ đi là hơn Để lại có tất cả  Đừng bao giờ xa ngã  Trước cám dỗ cuộc đời  Đừng phụ tình anh ơi

Cơn gió không lành

Trời ơi !sao nỡ nổi tam bành  Em đã tưởng em mãi có anh  Bỗng dưng một cơn gió không lành  Cuốn anh đi tới cuối trời xanh  Bỗng dưng một cơn gió không lành  Mây vần vũ che đường em ,anh  Cả đất trời sơ xác tan tành  Như vừa qua cơn bão hoành hành  Bỗng dưng một cơn gió không lành  Hạ nhiệt tình ta đến nguội tanh  Khát khao hy vọng thành mong manh  Bao ước vọng vỡ tan từng mảnh  Anh đi xa về miền vô cực  Em trở về vào miền ký ức  Tình hai ta đâu còn là thực  Đau lòng em nỗi niềm nhối nhức  Lỗi lầm kia đâu phải tại trời  Sao nỡ ! tình tam giác anh ơi  Đã hoài công em hằng mong đợi  Để giờ tình tan nát đôi nơi  Anh vẫn kiếm tìm cuộc tình mới  Ở miền xa ,nơi cuối chân trời  Và lại vui ,quên hết một thời  Em cùng anh chia sẻ chuyện đời  Vẫn có thể một trận cuồng phong  Khiến cho anh tan nát cõi lòng  Rồi anh sẽ lại thầm nhớ mong  Bến đò xưa em còn trông ngóng  Đời là vậy gian truân ngàn lối  Có ai không một lần lầm lỗi  Hãy vững vàng làm lại anh ơi 

Suy ngẫm đêm buồn

Màn đêm dày đen đặc Không gian rộng trống vắng Lòng buồn càng trĩu nặng Một mình ngồi trầm mặc Trời lại mưa rả rích Màn đêm thêm tĩnh mịch Lặng thinh tôi một mình Lên mạng ngồi lặng mãi Chẳng biết nói cùng ai Vì họ đang miệt mài Làm thơ hay trò chuyện Hàn huyên chuyện nay mai Chỉ tôi buồn thở dài Gãi đầu lại bứt tai Một mình đi dạo mãi Ra facebook lại vào gmail Không có ai còn lại Để tôi nói đôi lời Rằng tôi buồn trời ơi Còn ai tôi mong đợi Chút tình với tôi rơi Ít ra là nói chuyện Có hơi ấm tình người Cho đời bớt đơn côi Tóc bạc hết cả rồi Còn chi mà giận dỗi Còn chi để bồi hồi Còn ai mà mong đợi

Em chỉ còn im lặng

Anh đã yêu em, đã hứa em nhiều Nào anh chỉ có một mình em yêu Nào em hiền dịu, em lại yêu kiều Em sinh ra như là của riêng anh Tình ta đẹp như sương sáng trong lành Bỗng nhiên  như thiếu khí trời ngột ngạt Em phát hiện ra,tình anh tam giác Bởi  em đâu thể, đo được tình anh Hình tam giác hiện, sao mà quái ác. Khiến lòng em đau , tả tơi tan nát Giận anh sao nỡ thay lòng, đổi khác Giận anh sao nỡ đi con đường lạc Biết làm sao giữa cuộc đời  đen bạc Nói lời yêu, như một trò khoác lác Nên tình yêu anh,dễ dàng phai nhạt Anh quay đầu chuyển hướng trong chốc lát Em vẫn biết trong hư vô, mạng ảo Anh mơ ước những gì đều có cả Đẹp lung linh, nhưng dễ dàng tan rã Vào đời thực mỏng manh như hàng mã Đời còn gì,em đã muốn trao anh Sao với em, anh lại chẳng chân thành Đùa tình yêu,như trò nói dối quanh Chẳng biết lòng người,đâu chốn bình yên Không biết trân trọng những gì còn lại Của đời anh, đời em,đang cạn kiệt Trong hư vô,anh kiếm tìm mải miết Tấm lòng thủy chung