Màn đêm dày đen đặc
Không gian rộng trống vắng
Lòng buồn càng trĩu nặng
Một mình ngồi trầm mặc
Trời lại mưa rả rích
Màn đêm thêm tĩnh mịch
Lặng thinh tôi một mình
Lên mạng ngồi lặng mãi
Chẳng biết nói cùng ai
Vì họ đang miệt mài
Làm thơ hay trò chuyện
Hàn huyên chuyện nay mai
Chỉ tôi buồn thở dài
Gãi đầu lại bứt tai
Một mình đi dạo mãi
Ra facebook lại vào gmail
Không có ai còn lại
Để tôi nói đôi lời
Rằng tôi buồn trời ơi
Còn ai tôi mong đợi
Chút tình với tôi rơi
Ít ra là nói chuyện
Có hơi ấm tình người
Cho đời bớt đơn côi
Tóc bạc hết cả rồiKhông gian rộng trống vắng
Lòng buồn càng trĩu nặng
Một mình ngồi trầm mặc
Trời lại mưa rả rích
Màn đêm thêm tĩnh mịch
Lặng thinh tôi một mình
Lên mạng ngồi lặng mãi
Chẳng biết nói cùng ai
Vì họ đang miệt mài
Làm thơ hay trò chuyện
Hàn huyên chuyện nay mai
Chỉ tôi buồn thở dài
Gãi đầu lại bứt tai
Một mình đi dạo mãi
Ra facebook lại vào gmail
Không có ai còn lại
Để tôi nói đôi lời
Rằng tôi buồn trời ơi
Còn ai tôi mong đợi
Chút tình với tôi rơi
Ít ra là nói chuyện
Có hơi ấm tình người
Cho đời bớt đơn côi
Còn chi mà giận dỗi
Còn chi để bồi hồi
Còn ai mà mong đợi
Ngôi nhà của chị thân thương quá
ReplyDeleteChị luộn rộng cửa chào mời em . Chị cảm ơn em và mong gặp lại
DeleteEm rất thích cái kết của bài thơ này:
ReplyDelete"Tóc bạc hết cả rồi
Còn chi mà giận dỗi
Còn chi để bồi hồi
Còn ai mà mong đợi"
.......
Sao nghe chút buồn như len lỏi, như trách, như oán xa xăm!
Đọc một lượt, em thấy thể thơ chừng quen nhưng thật ra rất lạ! Cái lạ ở chỗ chị gieo vần bằng, trắc theo từng phân đoạn. Nó làm cho người đọc càng gần hơn, hiểu hơn "chút u buồn của chị".
.................
Chút hiểu biết nông cạn, mong chị đừng cười em!
ôi em ơi chị cũng viết theo cảm hứng thôi mà. cảm ơn em , chị vui được nghe nhứng ý kiến của em
DeleteEm nhận xét thật sâu sắc như nhà phê bình văn học vậy , cảm ơn em , rất mong gặp lại
Delete