Skip to main content

THÔI HẾT RỒI

THÔI HẾT RỒI

Cuộc đời đã quá dốc rồi
Tý sửu dần mão ôi thôi đã già
Tình xưa cũng hết mặn mà
 Ai đi đường ấy rõ là cách ngăn
Thôi rồi chớ phải băn khoăn
Cho thêm buồn tủi trở trăn đêm trường
Thôi rồi chi nữa mà thương
Biết rồi nên chẳng yêu đương nỗi gì
Tốt hơn chẳng vướng bận chi
Ngày lên fay book quên đi tủi buồn
……………………………………………..
Tình giờ như cá với chim
Trên trời dưới nước biết tìm nơi đâu
Mỗi năm có một mùa ngâu
Xin đừng tơ tưởng mãi sầu không thôi
Bởi ta cái số đơn côi
Đừng nên hứa hẹn cùng đôi anh nào
Nói ra người bảo làm cao
Tốt hơn câm lặng dấu vào trong tim
…………………………………………
Bới ta phận số đơn côi
Bao năm tìm kiếm cũng rồi như không
Còn thêm chua chát tủi lòng
Từ đây ta nguyện tu song một đời
Mong sao trả nợ ai ơi
Nghiệp duyên kiếp trước không lơi lả tình
Nên chăng  chọn sống một mình
Để không vướng bận nợ sinh kiếp này
…………………………………..
Cuộc đời cứ thỏa vui say
Cùng những bạn ảo thơ hay gửi lời
Cho dù cách trở đôi nơi
Có ai chia sẻ cũng vơi tủi buồn
Ở nơi rừng núi mưa nguồn
Thơ người cứ đọc miệng luôn mỉm cười
Thêm phần sức khỏe xinh tươi
Cầu mong hạnh phúc tới người thân yêu



Cuộc đời cứ thỏa vui say 
Cùng những bạn ảo thơ hay gửi lời 
Cho dù cách trở đôi nơi 
Có ai chia sẻ cũng vơi tủi buồn 
Ở nơi rừng núi mưa nguồn 
Thơ người cứ đọc miệng luôn mỉm cười 
Thêm phần sức khỏe xinh tươi 
Cầu mong hạnh phúc tới người thân yêu

Comments

  1. Cuộc đời là rứa người ơi
    Bốn mùa sương khói ngày rơi mất rồi
    Mơ chi duyên nợ lứa đôi
    Tấm thân tứ đại qua thời bỏ đi...
    Thăm HA chia sẻ nhé.Chúc an lành

    ReplyDelete
    Replies
    1. Mỗi ngày sáng tối qua đi
      Lo toan cuộc sống tới khi tuổi già
      Tình xưa người cũ nhạt nhòa
      Còn ai thương nhớ mặn mà mãi đâu

      Delete
  2. Đi qua mùa hạ thở dài
    Ngày xuân nay đã tàn phai một đời
    Ai người thương nhớ chơi vơi
    Ngẩn ngơ đến tận chân trời yêu thương

    Xem chừng chân mỏi dặm trường
    Ngày cay cay mắt đêm vương vấn lòng
    Sân trường tóc có bồng bềnh
    Phượng hồng tháng bảy xông xênh hoa tàn

    Hợp bao nhiêu cũng phải tan
    Chớp nguồn chờ đợi mưa ngàn ngóng trông
    Lời buồn vứt giữa thinh không
    Đêm thương nức nở ngày mong ngậm ngùi

    Già rồi ít tháng ngày vui
    Làm thơ viết lốc dập vùi tuổi xuân
    Duyên tình là cái mong manh
    Ví như bọt nước thác gành trôi xuôi

    Em đừng chối bỏ ngày xưa
    Bởi nhiều chớp bể cho mưa thành nguồn
    Còn như trời thuận mưa tuôn
    Nâng niu chút kỷ niệm buồn nhé em!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Đi qua mùa hạ thở dài
      Săc xuân nay đã tàn phai mất rồi
      Đành lòng cái số đơn côi
      Nhủ mình quên hết một thời yêu đương
      Xem ra quá đỗi bình thường
      Nhớ làm chi nữa cho vương vấn lòng
      Tủi buồn rồi cũng sắp song
      Nghiệp duyên ba kiếp long đong một đời
      Đắng cay mất mát hỏi trời
      Tôi chi em mắc mà người chẳng thương
      Mình em đi hết chặng đường
      Tới giờ tóc đã pha sương da mồi
      Vấn vương chi nữa anh ơi
      Thứ tình hời hợt bỏ dời em đi
      Nâng niu chẳng có ích gì
      Cho lòng trĩu nặng những khi đêm về
      Em quẳng sọt rác bờ đê
      Gột rửa cho sạch đam mê dục tình
      Mỗi ngày đón ánh bình mình
      Sẽ không vương vấn mà sinh ưu phiền

      Delete

Post a Comment

Popular posts from this blog

VÔ ĐỀ

                                                                                        VÔ ĐỀ Đến giờ ta vẫn là ta  Nửa khôn nửa dại nửa ma nửa người  Ở đời kẻ khóc người cười  Còn ta mặc kệ vui tươi bớt già  Kính ai hiền đức tài ba  Tiểu nhân khinh ghét bỏ xa không gần   Xa cơ hoạn nạn kết thân  Giúp gì xin giúp ngại ngần chi đâu  Niềm tin đã mất từ lâu  Không màng chính sự sang giàu phận duyên  Chỉ mong cuộc sống bình yên  Khỏi gặp bác sĩ mất tiền âu lo