Skip to main content

"Thơ tình buồn"Nhủ mình quên hết một thời yêu đương


NHỦ MÌNH QUÊN HẾT MỘT THỜI YÊU ĐƯƠNG

Chảy trôi năm tháng rộng dài
Sắc xuân nay đã tàn phai mất rồi
Đành lòng cái số đơn côi
Nhủ mình quên hết một thời yêu đương

Xem ra quá đỗi bình thường
Nhớ làm chi nữa cho vương vấn lòng
Tủi buồn rồi cũng sắp song
Nghiệp duyên ba kiếp long đong một đời

Đắng cay mất mát hỏi trời
Tội chi em mắc  mà trời không thương
Mình em đi hết chặng đường
Tới  giờ tóc đã pha sương da mồi

Vấn vương chi nữa anh ơi
Thứ tình hờ hững bỏ dời em đi
Nâng niu đâu có ích gì
Cho lòng trĩu nặng những khi đêm về

Em quẳng sọt rác bờ đê
Gột rửa rũ sạch đam mê dục tình
Mỗi ngày đón ánh bình mình
Sẽ không vương vấn mà sinh ưu phiền


Comments

  1. Chúc Hồng Anh luôn an vui...và có nhiều bài thơ hay...

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cảm ơn bạn Gái Hồng Nguyên
      Sang thăm chia sẻ động viên ân tình
      Đường trần tôi vẫn một mình
      Thong dong tự tại thơ tình tôi chơi

      Delete
  2. Ngọc thăm chị! Vẫn chưa biết sửa âm thanh bên nhà em như thế nào cho khỏi loạn chị Hồng Anh à! Khó quá, mà em lại không nhiều thời gian! chị giúp em với nhé!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Em phải làm tiện ích thu gọn bài đăng

      Delete
    2. Nếu không ngại thì gửi đc mk vào mại cho mình rảnh mình làm giúp vào trang liên hệ đường linh trên thanh menu có đc mail của mình đó

      Delete
  3. Giờ chị chạy quảng cáo nên không cài nhạc vào được phải cắt bỏ hết nhạc đành phải hy sinh

    ReplyDelete
  4. DVD sang thăm, chúc HA thân tâm an lạc!
    :)

    ReplyDelete

Post a Comment

Popular posts from this blog

DÙNG CA SIO TÍNH TỌA ĐỘ ĐỊNH CỦA (p)

VÔ ĐỀ

                                                                                        VÔ ĐỀ Đến giờ ta vẫn là ta  Nửa khôn nửa dại nửa ma nửa người  Ở đời kẻ khóc người cười  Còn ta mặc kệ vui tươi bớt già  Kính ai hiền đức tài ba  Tiểu nhân khinh ghét bỏ xa không gần   Xa cơ hoạn nạn kết thân  Giúp gì xin giúp ngại ngần chi đâu  Niềm tin đã mất từ lâu  Không màng chính sự sang giàu phận duyên  Chỉ mong cuộc sống bình yên  Khỏi gặp bác sĩ mất tiền âu lo

TỰ BIẾT

TỰ BIẾT Em đâu biết nhịp vần yêu trắc trở Cứ ngỡ tình đẹp tựa một bài thơ Rồi bỗng dưng sự cố đến bất ngờ Dẫn hai ta về hai đầu vô cực Dấu kỷ niệm thật sâu trong ký ức Rồi âm thầm gửi thương nhớ về nhau Giấc mơ xưa xin gửi lại kiếp sau Em nhất định đi tìm anh đòi nợ Xin đừng nói những lời nào trắc trở Để cho tình mãi mãi đẹp như mơ Con thuyền em lênh đênh biển xa bờ Bao nhiêu nỗi thăng trầm và nghiệt ngã Em bơ vơ khắp chốn nơi quen lạ Vẫn âm thầm lặng lẽ để bình yên Dẫu có lúc túi sạch cháy hết tiền Vẫn ung dung bước đường đời xuôi ngược Chẳng tính toan những điều gì mất được Miễn làm sao được sống đúng chính mình Vốn tài sắc giữ nguyên bản bẩm sinh Không vay mượn khỏi bao giờ trả nợ Nghe phật dạy nhân quả là đáng sợ Tự biết tu biết học đạo làm người Năng tích phước hưởng thọ tuổi chín mươi Và tránh xa những gì là tội ác. (Bài thơ bỏ quên)