
Hạ qua thu tới đông về
Sương rơi buốt lanh tái tê u sầu
Còn ai thương nhớ đêm thâu
Gửi ta chút nắng đã lâu mong chờ
Đến đi duyên nợ tình cờ
Mưa nguồn gió núi bao giờ hết đâu
Cuộc đời trắc trở bể dâu
Nhớ thương bỗng chốc phai mầu yêu đương
Sương rơi buốt lanh tái tê u sầu
Còn ai thương nhớ đêm thâu
Gửi ta chút nắng đã lâu mong chờ
Đến đi duyên nợ tình cờ
Mưa nguồn gió núi bao giờ hết đâu
Cuộc đời trắc trở bể dâu
Nhớ thương bỗng chốc phai mầu yêu đương
Để rồi thêm những vấn vương
Dở dang lầm lỡ đoạn trường gian nan
Trời đông sương tuyết gió ngàn
Không gian tĩnh lặng phủ màn đìu hiuTrời đông sương tuyết gió ngàn
Đôi chim xưa vẫn dập dìu
Giờ bay đâu mất buồn thiu sớm chiều
Hiền hòa sông nước đáng yêu
Giờ đây cuộn chảy trở nhiều phù xa
Đôi bờ bồi lở quanh ta
Quy luật tạo hóa cũng là đương nhiên
Cuộc đời thiếu vắng bạn hiền
Như cây mọc ở đất miền cằn khô
Một cơn bão táp khổng lồ
Đảo chao cơn gió nó vồ phăng teoGiàu sang phú quý hay nghèo
Ai người không bạn mang đeo tủi hờn
(Bài thơ cảm tác từ bức ảnh)
Bài thơ lục bát hay quá...
ReplyDeleteDVD chúc HA luôn an lành!
:)
Người khôn ăn nói nửa lời
DeleteKhen hay thì hãy đôi nhời tri ân
Lời chê hĩu ích tôi cần
Khen mà không đúng muôn phần buồn thêm
Đêm trắng buồn lắm ngồi thềm
Bần thần chẳng biết phải nên làm gì
Thôi thì thơ thẩn vơi đi
Cơn buồn tan biến ngủ khì khỏe thân
Bạn ơi xin chớ ngại ngần
Khen chê hĩu ích sích ngần lại nhau
Ôi chao,
ReplyDeleteAi mà mong nhớ ai mà buồn thế nhỉ?
Có hay rằng có ai đến thăm nè... hihi
Đừng buồn nhìu thế mà hãy thật vui Trang nhé !
Làm trai đứng giữa muôn vàn
Chí ngời ngun ngút, cơ hàn lạ thay
Quyết này cho vạn sóng say
Xô tràn, xô tràn cho ngát trời mây ơ nào…
Đêm trăng buồn lắm ngồi thềm
DeleteBần thần chẳng biết phải nên làm gì
Thôi thì thơ thẩn vơi đi
Cơn buồn tan biến ngủ khì khỏe thân
Cảm ơn bạn đến nhiều lần
Cho tôi sẻ bớt vơi phần buồn đi
ReplyDeleteVí đời như cuộc bể dâu
Là Nguyễn Du ví nỗi sầu trần ai
Thức đêm mới thấy đem dài
Có đợi chờ mới biết ai kiên trì
Mở lòng nói cảm thông đi
Thì khô như đá cũng mềm vì yêu
Tình cờ duyên được bao nhiêu
Sáng duyên chợt đến chiều thì lại đi
Thứ tình như thế nên chi
Mà em luyến tiếc vân vi vắn dài
Vấn vương trong chốc tàn phai
Gió mùa thổi lạnh thêm dài tương tư
Chiều đông hôm ấy mà hư
Làm em nhung nhớ cứ như yêu rồi
Cười lên em kệ đời thôi
Mai ngày khổ tận đến hồi cam lai.
Thức đêm mới biết đêm dài
ReplyDeleteNét xuân giờ đã một mai hao gầy
Tứ bề bốn phía bao vây tủi buồn
Cũng đành thơ nhạc giải khuây
Ngày ngày vui với cỏ cây mây trời
Những mong quên sạch sự đời
Không còn thương nhớ hết dơi lệ sầu
Mai này ai biết về đâu
Ai rồi cũng phải vui sâu nấm mồ
Mong như hòn đá ngây ngô
Không sợ sống chết không mơ sang hèn