Skip to main content

Gía em ở gần ....


Giá ở gần em sẽ đến bên anh
Những khi buồn phiền trống vắng cô đơn
Em sẻ cho anh cả những dỗi hờn
Thêm gia vị của tình yêu tươi trẻ

Em lại được giống như là cô bé
Ngày ấy ngây thơ để anh trêu đùa
Em giận hờn, anh giả vờ làm thua
Luôn nhịn nhường  để cho em vui vẻ

Giá ở gần, anh không còn lặng lẽ
Ngày cuối tuần thôi khắc khoải đợi trông
Ngẫn ngơ buồn nơi phố chật người đông
Một mình anh bữa cơm chiều trống vắng

Nhớ cồn cào những đêm khuya im lặng
Tự ru mình vào giấc ngủ lãng quên
Hai chúng mình duyên nợ quá lâu bền
Quẩn quanh hoài ở hai đầu nỗi nhớ

Cả đời người không nên duyên chồng vợ
Viết thơ buồn gửi thương nhớ về nhau
Em thương anh nhiều góc khuất miền đau
Không thể dãi bày cũng không rũ bỏ

Trả nợ đời bằng cuộc tình lầm lỡ
Thương nhớ chất chồng theo ngày tháng trôi đi
Một mai kia đời chẳng còn lại gì
Ôi xót xa, một đời mình cô lẻ./.


Comments

  1. Cảm ơn em viết lời thơ
    Đọc xong anh nở nụ cười trên môi
    Sáng nay anh rất là vui
    Được em ước muốn bên anh sớm chiều...

    CHÚC em tình ấm nắng xuân
    TÌNH yêu hạnh phúc vần thơ nghĩa tình.

    ReplyDelete
  2. Tình yêu chỉ dành tặng
    Cho cho những người may mắn và quyết tâm
    Hãy nhớ rằng trong giá lạnh mùa đông
    Có hạt mầm đợi chờ tình yêu của tia nắng
    Thành hoa hồng nở rộ giữa mùa đông

    Cảm ơn bạn ?

    ReplyDelete
  3. Bài thơ có ý rất hay, tuy nhiên xin góp ý thành thật cùng chị mấy ý sau:
    Thứ nhất: Câu chữ hình như vẫn còn sai chính tả rất nhiều. Ví dụ:
    "Em sẻ cho anh cả những dỗi hờn" LÀ SẼ # SẺ
    ..................
    "Em giận hờn, anh dả vờ làm thua" LÀ GIẢ VỜ
    ....................
    "Tự du mình vào giấc ngủ lãng quên" LÀ RU MÌNH
    .......................
    Thứ hai: Xin mạn phép bàn về cách ngắt nhịp trong từng khổ thơ:
    Mặc dù viết theo kiểu "thơ mới những năm 30" nhưng cách kết thúc nhịp khi "xuống đoạn" vẫn chưa "trau chuốt". Ví dụ:
    XINN TRÍCH NGUYÊN VĂN:
    "Nhớ cồn cào những đêm khuya im lặng
    Tự du (RU) mình vào giấc ngủ lãng quên
    Hai chúng mình duyên nợ quá lâu bền
    Quẩn quanh hoài ở hai đầu nỗi nhớ
    Cả đời người không nên duyên chồng vợ
    Viết thơ buồn gửi thương nhớ về nhau
    Em thương anh nhiều góc khuất miền đau
    Không thể dãi bày cũng không rũ bỏ"
    Tự nhiên có một khoảng lặng:
    "Nhớ cồn cào những đêm khuya im lặng
    Tự du (RU) mình vào giấc ngủ lãng quên
    Hai chúng mình duyên nợ quá lâu bền"
    Thế rồi trong "tích tắc" bỗng biến "chút lâu bền" trong chồng vợ thành "góc khuất miền đau".
    Thật sự nếu có một chút riêng tư, chút thầm kín ắt vẫn có cái dằn vặt, cái đau với giữa niềm đau và nỗi nhớ. Thế rồi chợt trào lên, chợt như sống dậy và thế là "bỗng chốc hoá thành thơ". Đằng này hai khổ thơ lại đi ngược: Ngược ở chỗ nói khoáy:"Hai chúng mình duyên nợ quá lâu bền". Nếu vậy xin đặt câu hỏi: Sao kỳ vậy? Bạn không muốn "tình yêu đến bạc đầu à?". Tắt ngang một cái "gãy mà không "có điểm rơi vào đâu được khi chuyển sang khổ tiếp theo:
    "Cả đời người không nên duyên chồng vợ
    Viết thơ buồn gửi thương nhớ về nhau"
    Ráp lại thì cảm thấy nói chung là không "ăn nhập gì". Một ngày đẹp trời ai đó hỏi vu vơ rằng:
    " Ủa, nói vậy là tâm trạng người phụ nữ "ngổn ngang" đến mức khó hiểu thế sao?! Khó hiểu đến mức tự hỏi với lòng: " Hai chúng ta duyên nợ quá lâu bền" sao chẳng chia ly đi, để đến một ngày nào đó "Em thương anh nhiều góc khuất miền đau" (cũng chỉ là sự THƯƠNG XÓT").
    Không có tính nhân văn, không biết ngắt nhịp và phân chia tâm trạng, đó là những gì tôi thấy được ở bài thơ này!!!
    Xin chân thành góp ý!
    Xin đừng buồn!
    Chào chị!

    ReplyDelete
  4. Mình cảm ơn bạn về những lời nhận xét và chỉ ra cho mình những lỗi chính tả . Mình thấy có lẽ bạn chưa hiểu hết ý tứ mình diễn đạt trong bài thơ này .
    thứ nhất " Em sẻ cho anh cả những dỗi hờn" từ sẻ là sẻ chia chứ không phải sẽ bạn ạ.
    Thứ 2: ''Giá ở gần em sẽ đến bên anh
    Những khi buồn phiền trống vắng cô đơn
    Em sẻ cho anh cả những dỗi hờn
    Thêm gia vị của tình yêu tươi trẻ

    Em lại được giống như là cô bé
    Ngày ấy ngây thơ để anh trêu đùa
    Em giận hờn, anh dả vờ làm thua
    Luôn nhịn nhường để cho em vui vẻ"
    HAI ĐOẠN MỞ ĐẦU NÀY Ý MÌNH NÓI LÊN ĐIỀU GIÁ NHƯ HAY GIẢ SỬ "GIÁ EM Ở GẦN ... .
    EM SẼ ĐẾN BÊN ANH . KHI BUỒN PHIỀN VÀ NHƯ VẬY ANH SẼ HẾT NHỚ NHỮNG ĐÊM KHUYA RỒI TỰ RU MÌNH VÀO GIẤC NGỦ LÃNG QUÊN THỂ HIÊN Ở ĐOẠN NÀY
    "Giá ở gần, anh không còn lặng lẽ
    Ngày cuối tuần thôi khắc khoải đợi trông
    Ngẫn ngơ buồn nơi phố chật người đông
    Một mình anh bữa cơm chiều trống vắng

    Nhớ cồn cào những đêm khuya im lặng
    Tự du mình vào giấc ngủ lãng quên
    Hai chúng mình duyên nợ quá lâu bền
    Quẩn quanh hoài ở hai đầu nỗi nhớ"
    HAI ĐOẠN CUỐI NÓI LÊN TÂM TRẠNG BUỒN CỦA NGƯỜI PN DO MỐI TÌNH CỨ QUẨN QUANH NHUNG NHỚ CẢ ĐỜI KHÔNG THỂ THÀNH CHỒNG VỢ DO NGƯỜI NAM CÓ NHIỀU TRẮC TRỞ GÓC KHUẤT MIỀN ĐAU KHÔNG THỂ RŨ BỎ , KHÔNG THỂ DÃI BÀY SẺ CHIA
    NÊN KẾT CỤC ĐỜI NGƯỜI GIÀ NUA CHẢ CÒN GÌ MỚI THẤY ÔI ĐỜI MÌNH MỘT ĐỜI ĐƠN LẺ QUẠNH QUẼ MỘT MỐI TÌNH XA CÁCH CÂM LẶNG HAN PHI THÂN MÊN HIỂU KHÔNG HÀN PHÍ XEM LẠI GIÚP CHỊ XEM CHỊ VIẾT ĐÃ CÓ LÝ CHƯA ?

    ReplyDelete
  5. Sáng cuối tuần NK sang thăm bạn, đọc bài thơ và nghe bài nhạc như hòa quyện vào nhau, mang nỗi buồn xen lẫn tiếc nuối....
    NK chúc bạn luôn vui nhé!

    ReplyDelete
  6. Tôi biết rằng bạn vẫn nhớ thương tôi
    Ngày cuối tuần vượt đường rẽ lối
    Đến thăm tôi rồi lặng lẽ trở về
    Tôi rất vui khi màn đêm tối
    Dáng màu hoa Nhật Ký sang chơi?

    ReplyDelete

Post a Comment

Popular posts from this blog

VÔ ĐỀ

                                                                                        VÔ ĐỀ Đến giờ ta vẫn là ta  Nửa khôn nửa dại nửa ma nửa người  Ở đời kẻ khóc người cười  Còn ta mặc kệ vui tươi bớt già  Kính ai hiền đức tài ba  Tiểu nhân khinh ghét bỏ xa không gần   Xa cơ hoạn nạn kết thân  Giúp gì xin giúp ngại ngần chi đâu  Niềm tin đã mất từ lâu  Không màng chính sự sang giàu phận duyên  Chỉ mong cuộc sống bình yên  Khỏi gặp bác sĩ mất tiền âu lo