Skip to main content

Hai chúng mình trót mang duyên nợ

Hai chúng mình đã trót mang duyên nợ
Cùng đoạn trường, cùng chung riêng trắc trở
Cùng nhớ nhau đến tận cùng nỗi nhớ
Gi trọn trong nhau từng kỷ niệm nhỏ

Rưng rức lòng những đêm trời trở gió
Vẫn dặn lòng thôi nghĩ suy này nọ
Nhiều lắm trái ngang đường đời gian khó
Rong ruổi hoài không nên duyên chồng vợ

Vẫn mãi nhớ thương ôm sầu trăn trở
Vẫn lặng thầm gửi thương nhớ về nhau
Gom nồng nan thương nhớ nặng sâu
Và hy vọng một bến bờ neo đậu

Đã trót trao nhau ngọt ngào yêu dấu
Dẫu một lần thôi, đó cũng là mãi mãi
Là nhớ thương nhau những ngày còn lại
Là đêm dài chia ly buồn tê tái

Neo buộc đời em trong tình nồng mê mải
Anh nhé xin đừng thêm một lần trót dại
Cùng với một ai, thì cũng là không phải
Bởi chỉ mình anh,bến bờ em chọn lựa!

................................................................................................................................................................

Neo buộc đời em trong tình nồng mê mải 
Anh nhé xin đừng thêm một lần trót dại
Cùng với một ai, thì cũng là không phải 
Bởi chỉ mình anh,bến bờ em chọn lựa!

Comments

  1. bài thơ rất hay, em qua thăm chị, chúc chị ngày vui

    ReplyDelete
    Replies
    1. Bài thơ nặng duyên nợ
      Lại thêm màu tím nhớ
      Thêm khát khao mơ mộng
      Thắng ngày hằng trông đợi
      Tới bến bờ yêu thương

      Delete
  2. Thăm HA cùng bài thơ hay của HA nè! Ngày mo8i1 đong đầy yêu thương bên em nha!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ngắm bằng lăng tim tím
      Ghe thấy lòng bịn dịn
      Nhớ thêm người phương xa
      Dâu yêu không nhạt nhòa

      Delete
  3. Thơ chị buồn quá.cuối tuần vui nhiều nha chị.

    ReplyDelete
  4. Thăm HA ngày mới nè! Thêm nhiều yêu thương nha em!

    ReplyDelete
    Replies
    1. HA vẫn đang cố vui ,vắng màu tím thủy chung thật khó vui lắm . Cám ơn chị Bằng lăng tím sang thăm

      Delete

Post a Comment

Popular posts from this blog

VÔ ĐỀ

                                                                                        VÔ ĐỀ Đến giờ ta vẫn là ta  Nửa khôn nửa dại nửa ma nửa người  Ở đời kẻ khóc người cười  Còn ta mặc kệ vui tươi bớt già  Kính ai hiền đức tài ba  Tiểu nhân khinh ghét bỏ xa không gần   Xa cơ hoạn nạn kết thân  Giúp gì xin giúp ngại ngần chi đâu  Niềm tin đã mất từ lâu  Không màng chính sự sang giàu phận duyên  Chỉ mong cuộc sống bình yên  Khỏi gặp bác sĩ mất tiền âu lo