Skip to main content

Em muốn làm bờ cát trắng


Em muốn làm bờ cát trắng
Để anh là biển xanh
Biển ôm trọn bờ cát
Muôn đời chẳng dời xa

Chỉ có bờ cát trắng
Hiểu sóng biển thế nào
Mỗi khi sóng thét gào
Bờ cát trắng, dịu dàng

Dang vòng tay ôm sóng
Ngày đêm chỉ trông ngóng
Từng đợt sóng quay về.
Sóng ôm bờ ngạo ngễ

Ngàn năm vẫn mải mê
Em muốn là bờ cát trắng
Bờ cát dài phẳng lặng
Theo mãi biển xanh anh

những ngày trời đẹp nắng
Biển dì rào gợn sóng
Hôn nhẹ cát vàng em
Những khi trời giông bão

Biển tung sóng ầm ào
Làm như một chiếc áo
Choàng lên em bờ cát
Gió kia không bắt nạt

Cuốn cát em tung trời
Dẫu trời giông gió thổi
Dẫu bão táp mây trôi
Sóng chỉ hôn cát thôi.

Em muốn là bờ cát trắng
Để sóng ôm muôn đời
Ngàn năm vẫn đón đợi
Sóng vỗ bờ sóng ơi!


Comments

  1. Theo chân ghé thăm nhà bạn. Đọc bài thơ về biển đầy cảm xúc. HB chúc bạn ngày mới, tuần mới tràn đầy yêu thương và vui vẻ!
    Nghìn cơn sóng trùng khơi
    Cơn nào về bờ bãi
    Để biển thôi hoang hoải
    Ngàn đêm mãi thương hoài...

    ReplyDelete
  2. Biển chẳng thể hết sóng
    Bởi biển mãi yêu bờ
    Chẳng khi nào thôi nhớ
    Ngày đêm cứ sóng hoài
    Ngàn đời vẫn khắc khoải
    Sóng vỗ bờ mải mê

    Cảm ơn ban vào thăm. mong gặp lại

    ReplyDelete

Post a Comment

Popular posts from this blog

DÙNG CA SIO TÍNH TỌA ĐỘ ĐỊNH CỦA (p)

VÔ ĐỀ

                                                                                        VÔ ĐỀ Đến giờ ta vẫn là ta  Nửa khôn nửa dại nửa ma nửa người  Ở đời kẻ khóc người cười  Còn ta mặc kệ vui tươi bớt già  Kính ai hiền đức tài ba  Tiểu nhân khinh ghét bỏ xa không gần   Xa cơ hoạn nạn kết thân  Giúp gì xin giúp ngại ngần chi đâu  Niềm tin đã mất từ lâu  Không màng chính sự sang giàu phận duyên  Chỉ mong cuộc sống bình yên  Khỏi gặp bác sĩ mất tiền âu lo

TỰ BIẾT

TỰ BIẾT Em đâu biết nhịp vần yêu trắc trở Cứ ngỡ tình đẹp tựa một bài thơ Rồi bỗng dưng sự cố đến bất ngờ Dẫn hai ta về hai đầu vô cực Dấu kỷ niệm thật sâu trong ký ức Rồi âm thầm gửi thương nhớ về nhau Giấc mơ xưa xin gửi lại kiếp sau Em nhất định đi tìm anh đòi nợ Xin đừng nói những lời nào trắc trở Để cho tình mãi mãi đẹp như mơ Con thuyền em lênh đênh biển xa bờ Bao nhiêu nỗi thăng trầm và nghiệt ngã Em bơ vơ khắp chốn nơi quen lạ Vẫn âm thầm lặng lẽ để bình yên Dẫu có lúc túi sạch cháy hết tiền Vẫn ung dung bước đường đời xuôi ngược Chẳng tính toan những điều gì mất được Miễn làm sao được sống đúng chính mình Vốn tài sắc giữ nguyên bản bẩm sinh Không vay mượn khỏi bao giờ trả nợ Nghe phật dạy nhân quả là đáng sợ Tự biết tu biết học đạo làm người Năng tích phước hưởng thọ tuổi chín mươi Và tránh xa những gì là tội ác. (Bài thơ bỏ quên)