Skip to main content

YÊU VÀ GHÉT

Nếu được chọn yêu hay ghét bạn sẽ chọn gì?Tôi sẽ chọn được yêu và chắc bạn cũng vậy
Bởi yêu sẽ được rất nhiều . còn ghét chẳng được gì cả ,lại thêm đau nhói cả con tim.
Bởi vạn vạn vật đều phải tuân theo định luật
"Không có gì tự nhiên sinh ra và cũng không tự nhiên mất đi .Nó chỉ biển đổi từ dạng này sang dạng khác''
Tôi đã được trải nghiệm rất nhiều qua các lần mình hành sử với người, với vật và đến giờ tôi đã rút ra một bài học , yêu bao nhiêu vẫn chưa đủ ,ghét một phút đã quá thừa.
    Một người nào đó dù đang rất ghét tôi , nhưng thay vì tôi phải ghét họ tôi sẽ tử tế chu đáo với họ hơn.
Bởi tôi hiểu nếu tôi ghét họ như họ đã ghét tôi và còn hơn thế nữa thì một ngày không xa cuộc chiến sẽ bùng nổ. mà chiên tranh sẩy ra cả hai đều trọng thương mà lại chẳng có lợi lộc gì cả .Tôi rất sợ phải đổ máu vô ích.
Nếu tôi hãy nhẫn  nại một chút thể hiện tấm lòng của mình với kẻ đã ghét mình thì chắc chắn một ngày chẳng xa họ sẽ lại mỉm cười với tôi và sãn sàng nói câu tôi xin lỗi bạn .khi đó có thế lại có thêm một tình bạn tôt chăng?.trong cuộc sống hàng ngày tôi đã trải nghiệm thấy vậy.và cũng đã chứng kiến nhiều cảnh diễn ra như vậy.
      Đối với những vật dụng vô tri vô giác đôi khi tôi thấy chúng cũng như có linh hồn vậy . tôi đã  gặp rất nhiều trường hợp mà tôi vẫn, chưa sửa chữa được tính ẩu thả của mình là cần biết quý trọng những gì hiện có của mình .  Tôi xin kể một chi tiết nhỏ nhặt rất đời thường sau đây cho mọi người thấy rằng vạn vật đều có linh hồn .
     Mỗi mùa đông tới gió mùa đông bắc về , tôi lại rất hay bị viêm họng , nên con gái tối đã gửi biếu mẹ một chiếc khăn quàng tận đà lạt ra. chiếc khăn chẳng có giá trị về tiền bạc, nhưng rất đẹp và ý nghĩa .Tôi đã rất thích nó và quàng trên cổ giữ ấm mỗi khi đi làm ,đi đâu đó.Rồi mùa đông cũng đã qua đi ,mùa xuân ấp áp lại quay về .Tôi chẳng cần dùng chiếc khăn đó nữa ,tôi đã bỏ quên nó ở xó sỉnh nào .mà không giặt rũ ủ cho nó thơm tho rồi cất đi.Xuân qua hạ đến đông lại về .Bất chợt một ngày gió mùa đông bắc lại tràn về gào thét ngoài cửa . tôi chợt sực nhớ tới chiếc khăn ,tôi đi tìm nó,tôi lật tung hết mọi nơi, mọi chốn trong nhà vẫn không thấy khăn đâu. Tôi không thể tin nổi là chiếc khăn của tôi có thể mất. Tôi lại cố công tìm kiếm, nhưng vô vọng, giờ tôi phải tin tôi đã mất chiếc khăn tôi yêu quý rồi.
Tôi bắt đầu ngẫm nghĩ và trách mình đã bỏ quên nó ở đâu , đã bỏ rơi nó khi mình không cần dùng đến nó,nên nó  bỏ tôi đi mất rồi.
      Suy ngẫm ở đời rất nhiều cảnh người , canh vật như vậy .Khi người ấy, vật ấy, ở bên ta giúp cho ta bao nhiêu điều tốt . thì ta thường không biết trân trọng , chỉ đến khi họ xa ta rồi,ta mới chợt thấy người ấy vật ấy quý giá với ta biết bao.mà khi đó ta có hối hận cũng đã muộn rồi.
      Còn bây giờ tôi đã thấm thía và khác sâu tròng lòng rằng tôi sẽ yêu hết thảy cỏ cây hoa lá , vạn vật hiện hữu  ở bên tôi ,tôi sẽ trân trọng chăm chút cho chúng. tôi sẽ quý trọng tất cả bạn bè ,yêu thương hết mình với những người thân yêu của tôi .Để khi họ phải xa tôi ,tôi sẽ không phải hối  hận vì có những  lần, tôi đã sử tệ với họ .
Tôi chỉ bộc bách viết ra những điều tôi đã trải nghiệm còn với mọi người chẳng biết sẽ ra sao . tôi chỉ mong sao tôi có nhiều người đồng cảm . Nêu được vậy cuộc đời này sẽ ngày càng đẹp biết bao

Comments

  1. yêu bao nhiêu cũng chưa đủ ghét chút síu đã quá thừa

    ReplyDelete

Post a Comment

Popular posts from this blog

VÔ ĐỀ

                                                                                        VÔ ĐỀ Đến giờ ta vẫn là ta  Nửa khôn nửa dại nửa ma nửa người  Ở đời kẻ khóc người cười  Còn ta mặc kệ vui tươi bớt già  Kính ai hiền đức tài ba  Tiểu nhân khinh ghét bỏ xa không gần   Xa cơ hoạn nạn kết thân  Giúp gì xin giúp ngại ngần chi đâu  Niềm tin đã mất từ lâu  Không màng chính sự sang giàu phận duyên  Chỉ mong cuộc sống bình yên  Khỏi gặp bác sĩ mất tiền âu lo