Skip to main content

Hà Nội ngày trở về

Hà nội đây rồi đất tổ quê cha                                                            Ngày nối ngày đơn côi lẻ bóng
Em đã ra đi khi trăng tròn tuổi                                                           Hòa nhạc vào thơ tả nỗi lòng !
Nay em trở về hai mươi lăm  rưỡi
Em chẳng nhận ra dấu vết ngày nào

Bờ rào râm bụt bên cạnh cầu ao
Giờ phố xá đông, người xe tấp nập
Tìm đâu ra dấu vết xưa e ấp
Đường dọc ngang xen hàng nhà xây cao

Bỗng thấy lòng mình xa xót nôn nao
Và cô đơn giữa phố đông người chật
Đứng lặng im như điều gì vừa mất
Nỗi nhớ anh thêm da diết cồn cào

Anh ở đâu giữa Hà Nội ồn ào
Biển nhớ lòng em không thể nào yên lặng 
Mặt  trời đi ngủ hoàng hôn tắt nắng 
Em phải về thôi xa hà nội thôi

Lưu luyến tủi hờn
 lòng em bao nỗi
Em trở về cùng ngày tháng cô đơn
Gói lại tình anh cùng những dỗi hờn
Đem chôn chặt dưới nấm mồ dĩ vãng

Em đã hiểu không còn mùa xuân sang
Thôi anh nhỉ những điều là mộng mị
Níu kéo chi cho thêm buồn suy nghĩ
Níu kéo chi cho dang dở đời anh!
 
.....................................................................................................................................................
Hà Nội ơi mỗi khi lòng xác xơ 
Tôi vội vã trở về Lấy cho mình dù chỉ là chút bóng đêm trên đường phố quen 
Dù chỉ là một chiều sương giăng lối cũ 
 Tôi bồi hồi khi chạm bóng cửa ô 
Như ngày xưa mỗi lần chạm vai gầy áo mẹ 
Ôi nỗi nhớ muôn đời vẫn thế 
Như dòng sông Hồng cuộn đỏ mãi trong tôi 
Vội vã trở về, vội vã ra đi 
Chẳng thể nào qua hết từng con phố 
Nhưng còn đó mùa thu, mùa thu đầy gió 
Và rêu xanh bên những gốc cây già 
Vội vã trở về cùng tháng năm xưa 
Sau những con đường dầu dãi nắng mưa 
Bên quán nhỏ em buồn nghe lá trút 
Chiều mưa xa giăng kín phố dài 
Hà Nội ơi, mỗi khi lòng xác xơ 
Tôi vội vã trở về để nghe tim mình rưng rưng trong nước hồ thu

Comments

  1. 1) Có lẽ em – hàn Phi xin nói về vấn đề “cảm” (Của riêng mình) trước!

    Em ngỡ ngàng và bàng hoàng khi đọc bài này của chị!
    Chị ạ!
    Có thể nói đây là những cảm xúc quá tinh tế của chị, quá sâu lắng của một tâm hồn quá nhạy cảm, khiến một người có tâm hồn “cục mịch” như Hàn Phi phải thực sự cảm động! Cái cảm động như chợt vỡ òa vì cái cảm, cái lắng sâu của hồn thơ của chị!

    Câu chữ trong bài thơ như muốn níu, muốn kéo Hàn Phi vào thế giới của những cảm xúc thánh thiện, trong veo. Thế rồi Hàn Phi như được nghe một bản giao hưởng du dương của gió mùa, của cái hồn người Hà Nội vậy!

    Đọc xong bài thơ, tôi như cảm thấy mình đang đi dạo trên những nẻo quê hương, tôi như thấy mình lạc vào những ngôn từ giản dị mà âm vang, thánh thót và lấp lánh sắc màu. Tôi cảm nhận được một trái tim ăm ắp thương yêu, một tâm hồn như trăng, như ngọc! Tôi cũng không thể không tin những gì tôi đã và đang thấy!

    Tôi thấy nơi đây – trang Blog này giống như một nhật ký. Cuốn nhật ký chan chứa niềm yêu thương và mong đợi! Phải thế không chị Hồng Anh?!

    2) Điều thứ hai Hàn Phi xin chân thành góp ý (mong chị tha thứ):
    Câu 1 & câu 2 trong phân đoạn 3 của bài:
    “Bỗng thấy lòng mình xa sót nôn nao
    Và cô đơn giữa phố đông người trật”

    Chị nên sửa lại thành:
    Bỗng thấy lòng mình xa xót nôn nao
    Và cô đơn giữa phố đông người chật”


    Em – Hàn Phi vẫn luôn chân thành cùng chị!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chị cảm ơn em thật nhiều , đúng là khi viết từ trật chị cũng đã phân vân nên cứ viết đại . những lời nhận xét của em đã chỉ giúp chị những sai lỗi và động viên rất lớn .xin cảm ơn em

      Đời nhỏ bé không có gì chia sẻ
      Xin tặng đời mấy vần chữ liêu xiêu
      Tôi yêu người , yêu đời biết bao nhiêu
      Tấm lòng tôi xin đời thấu hiểu

      Delete

Post a Comment

Popular posts from this blog

HOA XEN