Skip to main content

Posts

Nhân nào quả nấy

Đàn bà lắm kẻ dã tâm Loẹt lòe son phấn bụng ngầm mưu mô Đàn ông tít mắt điên rồ Xa con bỏ vợ đón vô về nhà Tưởng rằng lấy được tiên xa Ngờ đâu rước quỷ rước ma trá hình Thời gian bằng chứng thanh minh Yêu tinh quỷ cái lộ hình ra ngay Mẹ già vất vưởng lắt lay Thức ăn độc tố ngày ngày tăng cao Cho bà chết sớm ngày nào Gia tài nằm gọn tay tao tung hoành Vợ hờ chồng tạm mong manh Thân anh già sọm chết nhanh em nhờ Ơn anh cứu vớt bùn nhơ Xưa em nghèo khó bây giờ giàu sang Dáng ra bà chủ đàng hoàng Mắt ngài da phấn nhiều chàng đắm say Anh cần có thể cắt ngay Nhà lầu gác tía hằng ngày em chơi Còn anh dày dạn cuộc đời Thân còm lực kiệt ai vời anh không? Anh còn muốn nghĩa vợ chồng Thì vờ câm điếc mắt trông giả mù Anh cần giấc ngủ êm du Em cho toại nguyện mặc dù vô lương Xem ra rất đỗi bình thường Nhân nào quả nấy tai ương đó mà Vợ xưa anh phụ người ta Tội nay anh chịu đâu là tại em Tự anh ngẫm nghĩ mà xem Gieo nhân gặt quả,đỏ đen phúc trời.

Rau mầm cực sạch

Đã lâu chúng ta rất sợ các loại rau bán ngoài chợ ,không biết rõ nguồn gốc sản suất ra sao. Việc ngộ độc rau xanh không còn là chuyện lạ . Ở n ơi tôi sống chỉ là một thị trấn nhỏ hẹp gần với làng quê ,nhưng kiếm được rau sạch mà ăn cũng đã rất khó .Hàng ngày chúng ta phải ăn rau  nhi ễm quá nhiều thuốc trừ sâu , thuốc kích thích  , nghe những câu chuyện kể của người trồng rau m à   dùng mình . Bởi vậy trên khắp đất nước ta đã có không biết bao nhiêu người không kể lứa tuổi phải ra đi sớm vì căn bệnh ung thư, thật là đau thương tang tóc.                                                    Giàn rau mầm đâu xanh 4 ngày tuổi   Vậy để giữ được sức khỏe ngăn ngừa bệnh ung thư . thì mỗi ngày ta phải ăn uống sinh hoạt ra làm sao.Ăn thịt gì rau gì .Các loại thịt không rõ nguồn gốc bán ngoài chợ thì tôi sợ sắp vãi cả linh hồn , không dám đụng chạm đến rồi. Bởi lẽ nhiều lần bị mất tiền mà không nuốt nỗi , có lẽ nào mất tiền mà phải nạp chất độc vào cơ thể ,phải đổ đi cho chó ăn ,mà

Nhân tình thế thái

Đời nay nhiều lắm nỗi đau Khi yêu thề thốt bên nhau suốt đời Lời yêu ngon ngọt gọi mời Đong đưa ánh mắt lả lơi trao tình Tháng ngày chung kế mưu sinh Bao nhiêu cám dỗ giật mình đổi thay Nhiều khi trúng tội trời đày Chữ tình chữ nghĩa lung lay lúc nào Nợ tình chót lỡ làm sao Vấn vương lòng dạ nôn nao rối bời Tình đem chia sẻ đôi nơi Nhân tình thế thái lệ rơi khóc cười Thủy chung chồng vợ mấy người Ông mà ăn chả bà thời chén nem Nhìn ra xã hội mà xem Tình người điên đảo trắng đen lu mờ Làm sao lường hết chữ ngờ Thà ta cứ sống vật vờ độc thân Tự do hạnh phúc muôn phần Dại chi mua chữ hôn nhân đau lòng

Một ngày tôi chợt nhận ra

Một ngày tôi chợt nhận ra Người chồng phụ bạc thật là đớn đau Tình tôi chung thủy trước sau Người sao lại nỡ thay màu trắng đen Lộ ra rõ mặt kẻ hèn Bàng hoàng tâm trí rối ren buồn sầu Hỡi trời công lý ở đâu Tôi thì nghĩa nặng tình sâu vợ chồng Xuân qua hè tới vào đông Hết lòng hết dạ tình nồng không phai Cớ sao hắn giỡn tôi hoài Tình nhân tình bánh ở ngoài ăn chơi Bây giờ tình cạn hết lời Tủi thân tôi khổ mà trời không thương Ước sao có khẩu súng trường Tôi bắn một phát ai đường nấy đi Chẳng còn dàng buộc điều chi Mai sau nếu gặp chuyện gì chịu nghe Mê gái nát rượu nát chè Sớm muộn rồi cũng vỉa hè đó cưng Ông tôi giờ đã người dưng Tôi phải làm cỗ ăn mừng chía tay Ông trời có mắt xưa nay Đi đêm mãi cũng có ngày gặp ma (Họa bài thơ của Maria Nguyễn)

Buông hết cho nhẹ bỗng tâm hồn

Có lẽ là số phận cuộc đời tôi Tình với tôi chỉ là tình hư ảo Dù tình ấy có dạt dào giông bão Vẫn cứ ngờ như thể bị lừa thôi Tôi chỉ mong một người đến với tôi Bằng tấm long yêu thương và tự nguyện Không so đo không tính toan hơn thiệt Nếu được vậy tôi cũng sẽ ok liền Nhưng tôi biết đời lắm kẻ đảo điên Chuyện dối lừa làm sao mà tránh được Đành ngôi đây tháng ngày tôi thầm ước Kỷ niệm xưa quay trở lại bây giờ Giải ưu sầu vào cả những vần thơ Rồi thả trôi vào mây trời gió nội Dẫu chỉ là những vẫn vơ nông nổi Cũng đã vơi đi bao nỗi tủi hờn Tôi cũng biết con đường dài cô đơn Và yêu đương là khổ đau muôn thủa Tự dặn mình đừng kiếm tìm chi nữa Nửa của tôi đã an phận an bài Có thể rằng tôi mắc nhiều trái sai Bởi đời tôi trải quá nhiều cay nghiệt Và những gì mà tôi từng đã biết Chỉ làm tôi thêm vết thương lòng Xin lắng lòng hãy yên phận cho song Tôi đã quen với lẻ loi lặng lẽ Đời trôi qua thời mùa xuân tươi trẻ Buông buông hết cho nhẹ bỗng tâm hồn .

Mua hòm chưa?

Ra đường mà muốn ga lăng Bốc đồng chơi chội đi hăng nhất làng Ra điều ta kẻ chơi sang Luật không cần biết rẽ ngang xá gì Sắm hòm nải chuối trước đi Chẳng hay có chuyện gì thì chẳng sao Hòm kia chỉ việc chui vào Bàn thờ nải chuối chỗ cao mà ngồi Trời cao chỉ một loáng thôi Ngọc hoàng thượng đế thiên lôi được chào Tỏ tường nguyên cớ vì sao Ta gọi ngươi đến lỗi nào biết không ? Ngọc Hoàng chỉ xuống người trông Con ngươi nhỏ bé vẫn bồng trên tay Sao ngươi đi phố chẳng hay Coi thường luật lệ sẩy tay bổ nhào Ô tô ngươi đã chui vào Bánh xe ghiệt ngã chạy lao bẹp đầu Dưới kia con cháu khóc sầu Khi đi người có mấy câu dặn rồi? Bậy giờ ngươi ở đây thôi Thương ngươi vất vả mồ côi đói nghèo Thế nên ta để ngươi theo Tại đây ngươi phải tự reo phước lành Đời người ngắn ngủi mong manh Đảo điên gian sảo sớm thành quỷ ma Những thằng ăn hiếp người ta Rồi đây ta phải cho ra ngục tù Thôi ngươi đừng khóc bù lu Ngươi làm ngươi chịu chớ thù hận ai

"Thơ về tình mẹ con"Mẹ dạy con trai

Tình mẹ biển rộng trời cao Nuôi con khôn lớn biết bao nhọc nhằn Miếng cơm manh áo trở trăn Dậy con học chữ nói, ăn đứng ngồi Chỉ bằng những việc ấy thôi Quên đi năm tháng mồ hôi đổ đồng Những ngày giá lạnh bão giông Có mẹ bên cạnh con không sợ gì  Dắt con chập chững bước đi Kỷ niệm thơ ấu con ghi sâu lòng Sau này con lấy vợ xong Phải dạy bảo vợ tấm lòng yêu thương Thương mẹ thương đủ mọi đường Cả đời tần tảo nhịn nhường con yêu Vợ con dù có yêu chiều Bên tình bên hiếu đừng siêu bên nào Mỗi ngày tuổi mẹ thêm cao Nhức chân mỏi gối tránh sao cằn nhằn Con đừng giận mẹ dỗi dằn Sống tròn đạo hiếu nhớ dăn vợ hiền  Được vậy ơn phúc tổ tiên Mẹ đã vui lắm khỏe liền sống lâu. Thương mẹ thương đủ mọi đường  Cả đời tần tảo nhịn nhường con yêu  Vợ con dù có yêu chiều  Bên tình bên hiếu đừng siêu bên nào  Mỗi ngày tuổi mẹ thêm cao  Nhức chân mỏi gối tránh sao cằn nhằn  Con đừng giận mẹ dỗi dằn  Sống tròn đạo hiếu nhớ dăn vợ hiền   Được vậy ơn phúc tổ t