Skip to main content

Mắc nợ

Chỉ một lần lỡ mang dấu vòng tay
Để cả đời phải đeo theo nỗi nhớ
Cũng từ đó hai chúng mình mắc nợ
Thương nhớ hoài thương nhớ chẳng phôi phai

Đi suốt chiều dài quá khứ tương lai
Hình anh vẹn nguyên trong trái tim nhỏ
Một đời người bao thăng trầm này nọ
Cố lạnh lùng như thể chẳng có ai

Bỗng vỡ òa nức nở những đêm dài
Trót thương rồi nên phải mang nợ mãi
Theo suốt cùng em tháng ngày còn lại
Dẫu khuất xa sao thấy giống đôi hài

Chẳng thể nào tráo đổi với một ai
Em biết chứ anh đã từng từ biệt
Im lặng làm ngơ giả như câm điếc
Rồi tự thú tội nơi trái tim mình

Thôi anh ạ, ta đã  lỡ nợ tình
Cứ để vậy xin anh đừng đem trả
Hãy cứ coi chúng mình như xa lạ
Không trả nổi đâu, càng trả càng dầy


Comments

  1. sang thăm đọc bài thơ hay
    chúc vui nhé

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cảm ơn bạn ghé thăm
      Ngôi nhà tôi mạng ảo
      Mỗi khi tôi phiền não
      Tôi chạy trốn vào đây

      Suy tư viết vần thơ
      Thả hồn vào bản nhạc
      Quên đi những điều khác
      Đê tìm lại niềm vui

      Delete
  2. Bài thơ bộc lộ đầy đủ nhất, hay nhất về nỗi niềm chất chứa của người con gái. Ngay trong cách cảm khi mới bắt đầu ta đã thấy phảng phất nét mặt ưu tư của người con gái ấy! Nét mặt ấy dẫu không được mô tả, không được nêu ra kiểu như “trái xoan” hay “đôi chân mày lá liễu”. Nhưng người đọc vẫn cảm nhận được đến từng chi tiết nhỏ trên khuôn mặt đượm chút u buồn đó vậy!

    Chỉ một lần lỡ mang dấu vòng tay
    Để cả đời phải đeo theo nỗi nhớ
    Cũng từ đó hai chúng mình mắc nợ
    Thương nhớ hoài thương nhớ chẳng phôi phai


    “Chỉ một lần”, vâng cái câu lửng đặt ra ít nhất hai trường hợp có thể xảy đến:
    Một là: Tình huống có tính chất giả định “lỡ mang dấu vòng tay”, “để cả đời phải mang theo nỗi nhớ”! Tình huống ấy, hoàn cảnh ấy, mà nói như tác giả là “lỡ” thì ắt cũng đủ làm cho trái tim trinh nguyên của người con gái cũng thổn thức và “….thương nhớ chẳng phôi phai”
    Hai là: Tình huống đã xảy ra (giờ là lúc đối diện với chính mình rồi suy nghĩ lại, nhớ lại). Cuộc tình trong bài thơ tác giả không nêu ra cái hoàn cảnh cũng như bất kỳ cái nguyên do đâu mà hai người đã đến được với nhau để rồi yêu nhau và giờ tất cả chỉ còn đọng lại trong ký ức của từng người với một cái “lỡ” đầy tiếc nuối, xót xa!

    Cho nên, đặt cho bài thơ rất đặc trưng của mình cái tựa đề “Mắc nợ”, hẳn đó phải là một cách tự bạch, tự hoạ của chính mình. Nó cho thấy tác giả rất hiểu, hiểu đến tận cùng cái cảm giác “lỡ” để rồi chia xa!

    Thực ra, cái “mắc nợ” bắt nguồn sâu xa từ ý thức về thời gian, về sự ngắn ngủi của cuộc tình như là kết cục không thể tránh khỏi. Sống là cả một hạnh phúc lớn lao kì diệu.

    Ba khổ thơ tiếp theo đã được liên kết bằng cái lôgic luận lí ngầm của nó. Tiết họa như muốn điểm thêm, muốn liên tưởng đến những vật, những giây phút bình thường nhưng khoảnh khắc gắn kết, sắp xếp thật độc đáo để rồi “những vật tầm thường cũng hóa thành thơ”. Tôi cảm giác như tác giả muốn giữ mãi hương sắc cho một cuộc tình “đã lỡ”, giữ mãi cái hương sắc, cái sinh khí cũng như vẻ đẹp và thật rất “đau” của cuộc tình đó!

    Thôi anh ạ, ta đã lỡ nợ tình
    Cứ để vậy xin anh đừng đem trả
    Hãy cứ như chúng mình là xa lạ
    Không trả nổi đâu, càng trả càng dầy

    Đâu đấy như chút van xin, chút buông bỏ: “Thôi anh ạ”! Ngôn từ, câu chữ là vậy nhưng ai cũng biết điều ngược lại!
    Cái hay khi kết bài thơ, với tôi là ở đoạn này. Phải nói rằng như tất cả tinh túy, tất cả đau thương như dồn nén để rồi bức ra thành tiếng nấc như nghẹn ngào, như chan hòa trong nước mắt.
    Tiếng “thôi” toát lên chút gì đó buông xui, nhưng trái tim vẫn thổn thức như muốn níu kéo. Cái đối lập từ hình tượng đến cảm nghĩ của con tim là rất rõ, nó bắt đầu bằng từ “thôi” nhưng âm điệu cứ nhỏ dần, nhỏ dần và giờ là lúc con tim lên tiếng nói: “KHông trả nổi đâu, càng trả càng đầy”! Cái hay nhất của bài thơ chính là ở điểm này vậy!

    Hàn Phi | Cỏ Lấm Bụi Đường

    ReplyDelete
    Replies
    1. Xin lỗi chị Hong Anh!
      Em xin đính chính một chút về nhận xét của mình.

      Tiếng “thôi” toát lên chút gì đó buông xui, nhưng trái tim vẫn thổn thức như muốn níu kéo.

      Xin đính chính như sau: buông xuôi

      Thành thật xin lỗi chị!

      Delete
    2. có sao đâu em chị hiẻu ý em mà

      Delete
    3. Em học về lĩnh vực gì mà bình thơ hay vậy cảm ơn em ?

      Delete
  3. Đọc những lời bình của em chị ngạc nhiên vì em có những nhận xét sâu sắc đến vậy.Chị vô cùng cảm ơn em đã đọc và suy nghẫm nêu được ra ưu nhược điểm của bài thơ giúp chị rút ra kinh nghiêm cho mình khi viết những bài sau.
    Chị cảm ơn em đã giành thời gian quý báu của mình để viết ra những lời bình cho chị và còn cho các độc giả đến với trang blog này thưởng thức cùng cảm nhận bài thơ theo ý của riêng mỗi người.
    Chúc em ngày chủ nhật thật vui

    ReplyDelete
  4. Thời gian vẫn đều đều trôi theo từng tích tắc.. nhưng quá khứ vẫn ùa về. Vậy nên trong cuộc sống, ta vẫn như thực, lại như mơ. Mọi thứ đều đến với chúng ta thật ngẫu nhiên, chẳng phải vay. Hãy coi như quà biếu, ta chẳng tội gì mà trả, mà liệu có trả nổi không?...
    Hãy chấp nhận chia li như chấp nhận số phận, hãy chấp nhận đau khổ như đã từng hài lòng về hạnh phúc. Rồi thời gian sẽ trôi xa như mây trời bồng bềnh, nó sẽ đưa ta đến một nơi, ở đó ta lại bắt đầu lại từ đầu. Có lẽ gặt hái trong tương lai, lại nhiều hơn cả trong quá khứ. Tương lai, chắc chắn sẽ Bình An và Hạnh Phúc!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chị xin chào em và rất vui được gặp em ở đây trang blog này.Em nói rất đúng có những thứ có thể trả được , có những điều không thể trả được. nên điều gì đến sẽ đến điều gì phải ra đi cứ để cho quy luật tự nhiên điều phối có lẽ sẽ là phương án tói ưu.
      Tuyệt đối không để lòng thù hận ngự trị trái tim ta .Quy luật tự nhiên cánh cửa này đóng sẽ có cánh cửa khác mở. Đên một lúc nào đó không còn cánh cửa nào mở ra với ta nữa coi như đời ta tận số thì cũng là lúc ta vui vẻ lên đường theo phật về tây trúc , tạm biệt ngôi nhà trọ nơi trần gian buồn nhiều hơn vui . chị sống với quan điểm đó em ạ.Vì đua tranh làm gì mệt mỏi lắm rồi.
      Chị cảm ơn và chúc em ngày chủ nhất vui và hp bên gia đình .

      Delete
  5. Bài thơ thật ấn tượng. Like nhiều!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chỉ còn mùi hoa sữa nồng nàn
      Trong căn phòng nhỏ
      Trằn trọc băn khoăn sao ngủ khó
      Đành dậy viết mấy vần thơ
      Gửi lên mạng ảo tới bao người
      Thấy vui thì đọc xin đừng cười!

      Cảm ơn bạn đã đọc bài thơ cóc của tôi

      Delete
  6. Chưa có bài mới hả chị?

    Em chờ để được đọc bài mới của chị đây! Nóng hết cả ruột!

    ReplyDelete
    Replies
    1. ha ha... chị cũng đang bận ngập đầu vả lại cũng chưa hứng thú với chủ đề nào cả .Cảm ơn em rất nhiều sự đón đọc của em là sự động viên đối với chị ?

      Delete
    2. Hình như từ khóa honganh65 đã có Sitelink rồi đó chị.
      Chúc mừng chị!

      Delete
    3. Chị đã đăng ký nhập hộ khẩu với google rồi mà em . cảm ơn em?

      Delete
  7. Mỗi ngày ghé "tường nhà chị" nhưng vẫn chưa thấy bài mới? Chị đang ấp ủ cho một tác phẩm lớn hơn chăng?!
    Em sẽ là người đầu tiên được đọc nó đấy .
    Mong chờ bài viết từ chị!

    ReplyDelete

Post a Comment

Popular posts from this blog

HOA XEN