Skip to main content

Posts

Showing posts with the label thơ tình buồn

TỰ BIẾT

TỰ BIẾT Em đâu biết nhịp vần yêu trắc trở Cứ ngỡ tình đẹp tựa một bài thơ Rồi bỗng dưng sự cố đến bất ngờ Dẫn hai ta về hai đầu vô cực Dấu kỷ niệm thật sâu trong ký ức Rồi âm thầm gửi thương nhớ về nhau Giấc mơ xưa xin gửi lại kiếp sau Em nhất định đi tìm anh đòi nợ Xin đừng nói những lời nào trắc trở Để cho tình mãi mãi đẹp như mơ Con thuyền em lênh đênh biển xa bờ Bao nhiêu nỗi thăng trầm và nghiệt ngã Em bơ vơ khắp chốn nơi quen lạ Vẫn âm thầm lặng lẽ để bình yên Dẫu có lúc túi sạch cháy hết tiền Vẫn ung dung bước đường đời xuôi ngược Chẳng tính toan những điều gì mất được Miễn làm sao được sống đúng chính mình Vốn tài sắc giữ nguyên bản bẩm sinh Không vay mượn khỏi bao giờ trả nợ Nghe phật dạy nhân quả là đáng sợ Tự biết tu biết học đạo làm người Năng tích phước hưởng thọ tuổi chín mươi Và tránh xa những gì là tội ác. (Bài thơ bỏ quên)

EM VẪN ÂM THẦM ..

Em vẫn âm thầm theo dõi nẻo đường anh Đọc những vần thơ anh viết về ai đó Hiểu những tâm tình anh cùng người bày tỏ Vẫn thấy ngực mình như dao cứa vào tim Em vẫn âm thầm đọc lại những dòng tin Xem tấm hình anh treo trên tường facebook Biết hết khi nào anh vui buồn hạnh phúc Vẫn thấy cay cay giọt nước mắt lăn dài Em biết bây giờ anh chỉ nhớ thương ai Cái tên em giờ thay bằng tên người khác Kỷ niệm về em cũng đã thành phai nhạt Đường đến nhà em anh cũng lãng quên rồi Giá khi xưa đừng nói chuyện chung đôi Đừng hẹn thề sẽ bên nhau mãi mãi Thì giờ đây khi mình em ở lại Sẽ không buồn cũng chẳng thấy đơn côi Anh với em giờ lạ lẫm xa xôi Em sẽ gắng không trở về bến cũ Và xóa những lời xưa anh nhắn nhủ Cho nhẹ lòng bước tiếp đường tương lai

EM TRỞ VỀ CHỐN CŨ KHÔNG ANH

THÔI HẾT RỒI

THÔI HẾT RỒI Cuộc đời đã quá dốc rồi Tý sửu dần mão ôi thôi đã già Tình xưa cũng hết mặn mà  Ai đi đường ấy rõ là cách ngăn Thôi rồi chớ phải băn khoăn Cho thêm buồn tủi trở trăn đêm trường Thôi rồi chi nữa mà thương Biết rồi nên chẳng yêu đương nỗi gì Tốt hơn chẳng vướng bận chi Ngày lên fay book quên đi tủi buồn …………………………………………….. Tình giờ như cá với chim Trên trời dưới nước biết tìm nơi đâu Mỗi năm có một mùa ngâu Xin đừng tơ tưởng mãi sầu không thôi Bởi ta cái số đơn côi Đừng nên hứa hẹn cùng đôi anh nào Nói ra người bảo làm cao Tốt hơn câm lặng dấu vào trong tim ………………………………………… Bới ta phận số đơn côi Bao năm tìm kiếm cũng rồi như không Còn thêm chua chát tủi lòng Từ đây ta nguyện tu song một đời Mong sao trả nợ ai ơi Nghiệp duyên kiếp trước không lơi lả tình Nên chăng  chọn sống một mình Để không vướng bận nợ sinh kiếp này ………………………………….. Cuộc đời

"thơ tình buồn" Xin hãy quên

XIN HÃY QUÊN Trái tim nhé xin đừng còn nhớ đến Một bóng người quá khứ đã lùi xa Đừơng nhân gian đã hư ảo mờ nhòa Ta với người chẳng còn duyên hết nợ Trái tim nhé xin hãy đừng nức nở Giận trách người sao nỡ bỏ mình ta Dòng chảy thời gian ngày tháng đi qua Anh bận rộn với bao người tình mới Trái tim nhé xin chớ đừng trông đợi Một bóng hình người xưa cũ từ lâu Để lại ta nhiều quá những buồn sầu Một gánh nặng đầy tủi hờn cay đắng Trái tim nhé kỷ niệm xưa sâu nặng Xin hãy quên để quá khứ chôn vùi Bình minh đến mỗi ngày đều thật vui Cho ta khỏe nhận món quà cuộc sống Biển bao la và bầu trời lớn rộng Đâu có gì còn mãi với thời gian Ở quanh ta còn vô khối việc làm Có ích lợi lại vô cùng ‎‎‎‎ý nghĩa ! Trái tim ơi xin nằm yên ngủ nghỉ Ngủ ngoan nào đừng quậy phá gì ta Ngày tháng trôi rồi tất cả sẽ qua Lại trở dậy đón chào niềm vui mới

'Thơ tình"Ngọn gió hoang vu thổi mãi vô tình

Bao nhiêu năm rồi giờ biết đi đâu Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt Vị đắng nhân gian cũng đều đã biết Lặng lẽ mình ta một chốn đi về Bao nhiêu năm rồi mộng ước đam mê Con tim yêu thương vô tình chợt mỏi Đôi chân bước đi cũng dần chầm chậm Vẫn thấy bơ vơ cơn gió lạnh giao mùa Nghe mưa bây giờ vẫn nhớ mưa xưa Mưa bay trong ta bay từng hạt nhỏ Bao năm yêu thương chưa từng hội ngộ Chẳng biết nơi nao là chốn quê nhà Một chiều ngồi say một chiều thật lạ Bỗng thấy trong ta hiện bóng một người Vừa tàn mùa xuân rồi tàn mùa hạ Chợt nhận ra người vẫn ở trong ta Bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa quên Đi lên non cao đi về biển rộng Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng Ngọn gió hoang vu thổi mãi vô tình

"Thơ tình buồn"Em hiểu anh

EM HIỂU ANH Em biết đường đến em nhiều trắc trở Không níu chân anh sợ thêm lỗi lầm Vẫn tự nhủ mình bình thản lặng câm Trước khổ đau với những gì còn mất Em hiểu anh với bao điều rất thật Duyên nợ đèo bòng không thể bỏ đi Cuộc đời anh như bản nhạc lâm li Cứ bổng trầm cùng bao điều oan trái Quá nửa đời chưa biết mình khôn dại Mặc kệ đời cho số phận đẩy đưa Bấy nhiêu năm nếm vị đắng dối lừa Luyên tôi anh lạnh lùng trong cám dỗ Em hiểu anh có rất nhiều buồn khổ Giữ riêng mình chẳng chia bớt cho ai Mấy chục năm ngày tháng quá rộng dài Anh vẫn thế cho tủi buồn gặm nhấm Em hiểu anh còn nhớ em sâu đậm Biết làm sao phận số đã an bài Thôi đành vậy không phân sử đúng sai Duyên tình ta phải chăng là duyên nợ ? Hai chúng mình thôi đừng thương đừng nhớ Dẫu thế nào có trở lại được đâu Kẻo lại thêm bao hệ lụy buồn sầu Tình đã lỡ  cũng đành là số phận

"thơ tình buồn" Giấc mơ xưa xin nợ lại tháng ngày

GIẤC MƠ XƯA XIN NỢ LẠI THÁNG NGÀY Em đâu biết nhịp vần yêu trắc trở Cứ  ngỡ tình đẹp tựa như giấc mơ Rồi bỗng dưng sự cố đến bất ngờ Dẫn hai ta về hai đầu vô cực Dấu  kỷ niệm thật sâu trong ký ức Em lặng thầm theo dòng chảy thời gian Anh lạc bước duyên tình mới nồng nàn Nhớ chi em cùng hẹn thề xưa cũ Cũng đành vậy trong lòng em tự nhủ Mùa xuân qua khô heó gió đông về Thôi đành lòng bỏ lại bớt đam mê Vì biết chắc chẳng thể nào quay ngược Thời gian lui trở lại ngày xưa trước Anh bây giờ đâu còn phải là anh Cả cái tên giờ cũng đã biến thành Ghép vần nhịp với một tên khác lạ Cuộc đời em với thăng trầm nghiệt ngã Đâu thể cùng anh chung lối chung nhà Dốc thời gian trôi tuột đi đã xa Ta lạc bước âu cũng là duyện phận Một đời người biết bao điều được mất Có lẽ là kiếp trước em mượn vay Giấc mơ xưa xin nợ lại tháng ngày Cơn gió thoảng bay về miền dĩ vãng www.honganh.xyz

"thơ tình buồn" Trang đời em

TRANG ĐỜI EM Anh đâu phải bến bờ em neo đậu Khi chọn cho mình một chốn dừng chân Trên đường đời em ngang trái lỗi lầm Đi kiếm tìm những sắc màu hạnh phúc Ngọt đắng vị đời thế gian trần tục Mấy mươi năm lạc bước chốn vô thường Khao khát tìm đúng nghĩa từ yêu thương Là sẻ chia là đền bù mất mát Thả nhớ thương cho con tim phiêu bạt Rồi lại nhận về trống trải cô đơn Hụt hẫng bơ vơ chát mặn tủi hờn Dang dở cuộc tình hẹn thề lỗi lỡ Dấu yêu thủa nào rối bời quên nhớ Phó mặc cuộc đời lặng lẽ già nua Ngày tháng chảy trôi duyên phận đấy đưa Chợt nhận ra mình mênh mông cô độc Chẳng dám mơ dù một lần thoáng chốc Gặp lại anh sợ biển lòng  bão giông Gọi nhớ thương xưa giờ vẫn xếp chồng Lỡ lại nối thêm một lần trắc trở Em còn sợ cả bao điều cám dỗ Cuộc đời này nhiều giông tố trái ngang Em cũng hiểu đời người nhiều trái oan Nên mặc kệ không giận hờn dằn dỗi Em đâu trách con tim anh nông nổi Của một thời bốc lửa cháy mê say Cảm ơn anh theo dòng chảy tháng ngày Vẫn

"thơ tình "Em hiểu rồi....

EM HIỂU RỒI…. Em hiểu rồi không thể bước bên nhau Bởi tình anh với quá nhiều chọn lựa Nên chẳng dám tin điều anh chót hứa Để nhớ thương theo mưa gió nhòe mờ Em hiểu rằng tình chẳng đẹp như mơ Bởi đường anh với rất  nhiều ngả rẽ Đành chọn cho mình một đời đơn lẻ Dấu niệm xưa hâm lửa ấm đêm trường Em hiểu là chẳng thể nối yêu thương Chẳng dám ước những sắc màu hạnh phúc Xin cả những gì một thời dạo dực Hãy bay về miền dĩ vãng xa xôi Sẽ chẳng bao giờ có thể sánh đôi Kỷ niệm về nhau tựa như gió thoảng Trôi theo thời gian về miền quên lãng Mang giấc mơ em cùng gió lên trời Em hiểu rồi sao buồn quá anh ơi Lỡ chạm tay nhau để giờ đau khổ Giá đừng có cài ngày mình gặp gỡ Thì bây giờ đâu buốt lạnh trái tim www.honganh.xyz

"thơ tình buồn" Ông trời trêu ghẹo mãi không thôi

ÔNG TRỜI TRÊU GHẸO MÃI KHÔNG THÔI  Sao ông trời trêu ghẹo  Hai chúng mình mãi thôi Không chung đường chung lối Lại cứ nhớ nhau hoài Kỷ niệm xưa con mãi Chưa khi nào nhạt phai Chẳng thể nào thay ai Lấp cho đầy khoảng trống Nỗi nhớ cấp số cộng Đến bao giờ nguội tan Đường đến em gian nan Cũng đành thôi mặc kệ Biết làm sao có thể Thay phận số ông trời Em buồn lắm anh ơi Con tim thường gào khóc Rồi thì thầm trách móc Hai chúng mình vô duyên Cố gắng sống bình yên Bỗng dưng lại ào ạt Như bão giông chốc lát Nỗi nhớ đến khùng điên Dấu yêu xưa vẹn nguyên Chưa phần nào vơi cạn

"Thơ tình buồn" Mòn mỏi đợi chờ

MÒN MỎI ĐỢI CHỜ Ngồi đây em mãi đợi chờ Lá vàng rơi rụng trời mờ sương giăng Chiều tàn tắt nắng đêm trăng Nghe con chim hót trở trăn bao điều Hỏi trời anh có còn yêu Hay đang hạnh phúc sớm chiều cùng ai Tội em mưa nắng mệt nhoài Đợi anh mòn mỏi ngày dài đêm thâu Tâm can héo úa nát nhàu Quanh em phủ kín buồn đau tủi hờn Trời như thương nỗi cô đơn Cho đổ mưa xuống thêm cơn gió gào Chờ anh ,anh ở phương nào Hè qua thu tới lại vào đông sang Chờ anh đến tạ đến tàn Anh ơi có biết muôn vàn em mong (Cảm tác bức ảnh )

"thơ tình buồn"Con đường em chọn

CON ĐƯỜNG EM CHỌN  Trời anh nắng ấm hoa cười Phương em nắng tắt ít người lại qua Giờ em thân đã úa già Em đâu dám hẹn mặn mà tình ai Đường đời nhiều lắm chông gai Ngày nay hạnh phúc ngày mai tủi hờn Con đường em chọn cô đơn Mình em quen chịu những cơn muộn sầu Đời người trắc trở bể dâu Gặp người tri kỷ bấy lâu tình cờ Phải chăng duyên nợ bao giờ Để lòng vương vấn ước mơ duyên tình Đời em nặng nợ gia đình Tương tư tình ái xin đừng luyến trao Rồi em biết sử thế nào Để cho tình mãi nghọt ngào trước sau.

ANH MÃI LÀ TIA NẮNG ẤM MÙA ĐÔNG

ANH  MÃI LÀ TIA NẮNG ẤM MÙA ĐÔNG Em nhớ anh theo chiều dài năm tháng Vẫn hằng mong yêu dấu cũ quay về Em một mình lặng lẽ với đam mê Gửi yêu thương trong vần thơ vụng dại Anh biết không kỷ niệm yêu còn mãi Ở trong em chưa giấy phút mờ nhòa Bao năm rồi như mới vừa hôm qua Còn ven nguyên trong trái tim sâu thẳm Em vẫn thế giữa cuộc đời thầm lặng Rải ưu buồn hòa vào bóng đêm đen Vạn vật ngủ yên đường phố lên đèn Mảnh trăng khuya dỗ em chìm giấc ngủ Bao kỷ niệm từ thời xa xưa cũ Lại ùa về trong những giấc chiêm bao Đánh thức ngọt ngào yêu dấu khát khao Sưởi ấm em trong đêm khuya sương lạnh Hai chúng mình dẫu muôn trùng xa cách Anh mãi  là tia nắng ấm mùa đông Để em hong trọn cả mùa gió lạnh Mang dấu yêu xưa men nẻo cũ quay về ?

"Thơ tình buồn"Em gắng quên con đường về bến cũ

Cuộc đời này có gì là không thể Em hiểu nên đã chuẩn bị tinh thần Gì đi nữa cũng sẽ khỏi phân vân Đinh quyết nhanh lại rõ ràng rành mạch Nếu một ngày hai chúng mình xa cách Con đường xưa anh cùng ai đi về Hạnh phúc ngọt ngào say đắm mải mê Tình yêu em năm tháng sẽ phai nhòa Nếu một ngày anh muốn bỏ đi xa Cuộc hành trình tìm những điều mới lạ Em không ngăn , không khóc than gì cả Duyên nợ tình đời ta hết mượm vay Kể từ đây cho tới mãi sau này Hai chúng mình hai đường đi hai lối Em không nhớ cả sớm trưa chiều tối Và mở lòng tha thứ hết cho anh Chúc anh vui cùng hạnh phúc ngọt lành Em gắng quên con đường về bến cũ Anh đâu cần gửi  về lời nhắn nhủ Xin đừng về bến cũ nhé em ơi ?                                                               (Họa thơ google)

Em là gì giữa bề bộn đời anh

Em là gì  giữa bề bộn đời anh? Là nỗi nhớ nơi trái tim sâu thẳm Là hy vọng ước mơ anh gửi gắm Hay chỉ là thoáng chốc đến xôn xao Em là gì ? bè bạn kết thân giao Là người anh đã từng yêu tha thiết Hay như bao người mà anh quen biết Hãy thật lòng đừng cứ mãi lặng thinh Em sẵn lòng sẻ chia những ân tình Và muốn nghe cả bao điều trăn trở Dẫu chúng mình vô duyên không chồng vợ Em vẫn cười thỏa mãn với niềm đau Cuối cùng thì mình là gì của nhau Là yêu đương đuổi bắt hoài ảo tưởng ? Hay một cuộc tình đem ra cá cược Để đổi lại bằng mỏi mệt đọa đày Em bình tĩnh nghe sự thật phơi bày Cũng chịu được cả những gì khổ ải Ngang trái cuộc đời anh ơi đừng ngại Em là gì ? với hiện tại tương lai

"Thơ tình buồn"Nếu một ngày

Nếu một ngày, anh hết  thương yêu em Em cũng  sẽ không chạm vào nỗi nhớ Và coi như chúng mình không duyên nợ Kỷ niêm xưa như một sự tình cờ Nếu một ngày em không trong giấc mơ Nỗi nhớ em giờ thay bằng người khác Hai chúng mình hai phương trời lưu lạc Chúc anh vui cùng duyên mới ngọt ngào Nếu một ngày tin em đến làm sao Anh cũng đừng phải vấn vương sao xuyến Người bên anh lại khổ đau nhiều chuyện Chẳng đáng đâu em người xưa cũ rồi Nếu một ngày anh bỗng thấy đơn côi Chút nhớ em trong trái tim sâu thẳm Nên hiểu rằng em buồn đau nhiều lắm Bời vì anh người sao nỡ phụ tình Nếu một ngày anh nhìn lại chính mình Hãy gắng lên làm nhiều điều tốt nữa Vì người anh yêu ,gọi là một nửa Được vì anh thêm hạnh phúc tràn đầy Hãy coi em như làn gió áng mây Đã xa rồi và còn xa mãi mãi Đâu có thế em quay về trở lại Dâu yêu xưa mưa nắng đã nhòe mờ

"Thơ tình buồn"Chữ tình mắc nợ trả sao ?

Chữ tình mắc nợ trả sao  Một đời trông đợi sức hao lệ nhòa  Vì đâu nông nỗi chia xa  Phương trời cách biệt tình ta không mờ  Ngồi đây em đợi em chờ  Thu qua hạ tới mắt đờ chân đau  Con tim rỉ máu nát nhàu  Tình đà trao gửi trước sau vẹn nồng  Người ơi có hiểu cho không  Năng mưa dầu dãi đêm đông lạnh lòng  Chờ anh mòn mỏi teo tong  Sức cùng lực kiệt cho song một đời Ngồi đây em mãi đợi chờ Lá vàng trút là trời mờ sương giăng Chiều tàn tắt nắng ngắm trăng Nghe con chim hót trở trăn nhiều điều Hỏi trời anh có còn yêu Hay đang hạnh phúc sớm chiều cùng ai Tội em mưa nắng miệt mài Đợi anh mòn mỏi ngày dài đêm thâu Tâm can héo úa nát nhàu Quanh em phủ kín buồn đau tủi hờn Trời như thương nỗi cô đơn Càng đổ mưa xuống thêm cơn gió gào Chờ anh ,anh ở phương nào Hè qua thu tới lại vào đông sang Chờ anh đến tạ đến tàn Anh ơi có biết muôn vàn em mong

"tho tình buồn"Tình yêu ơi thôi đừng vẫy gọi

Em biết rằng anh  còn nhớ thương em Kỷ niệm xưa trong em còn nguyên vẹn Vẫn nhớ rõ bao lần anh hò hẹn Rồi lại lỡ như thượng đế trêu đùa Em vẫn gọi anh đêm vắng trời khuya Bới chúng mình đã nặng sâu một thủa Thương nhớ nồng nàn khát khao chan chứa Em thể nào quên dù năm tháng nhạt nhòa  Hai chúng mình đã một lần bước qua Cuộc đời nhau với ngọt ngào hạnh phúc Cùng dư vị tình yêu khi trong khi đục Đâu thể quên dù anh đã của người ta Đếm tháng tính ngày chúng mình cách xa Mấy mươi năm rồi còn dứ số lẻ Từng ấy thời gian đời em quạnh quẽ Bởi một lần thôi tình lỡ trao người Từ ấy em không tươi tắn nụ cười Bởi đời em vẫn còn thiếu một nửa Vết sước tim như lưỡi dao cắt cứa Chẳng thể quên đi đón nhận duyên lành Em sợ rồi hạnh phúc thứ mong manh Vừa chạm tới bỗng hóa thành mây khói Tình yêu ơi xin thôi, đừng vẫy gọi Để tim em lành lại vết sước cào

Anh đã nhận ra

Hai chúng mình ở hai đầu trái đất Quá nửa đời người mới nhận ra nhau Tuổi xuân trôi qua tóc xanh phai màu Chợt nghẹn ngào em chính là một nửa Gặp em rồi khỏi kiếm tìm chi nữa Em biết không anh hạnh phúc nhường nào Không do dự chẳng so sánh thấp cao Bởi chính em người anh kiếm tìm đó Dẫu có phải vượt ngàn vạn gian khó Không thể nào ngăn được bước chân anh Anh biết chắc em nơi chốn yên lành Chặng đường dài bước chân anh ngừng nghỉ Chỉ mong sao em hết buồn suy nghĩ Có anh rồi em nhé hãy vui lên Vật đổi sao dời anh nguyện ở bên Sánh bước cùng em đường đời còn lại Em có nguyện sẽ cùng anh đi mãi Luôn ở bên anh, chặng cuối đường đời Anh hiểu chứ , em hụt hẫng chơi vơi Giữa cuộc đời đầy trái ngang dâu bể Anh nguyện cố gắng, những gì có thể Bù lại cho em mất mát lệ sầu Anh giúp em vùi chôn kỹ, thật sâu Những ký ức một thời em đau khổ Anh đã trải nhiều trái ngang lầm lỡ Để bây giờ anh mới nhận được ra Hạnh phúc ở ngay trong mỗi chúng ta Chứ phải đâu ở nơ