Skip to main content

Posts

Showing posts from September, 2015

"thơ về cuộc sống tĩnh tâm thiền định" Ngồi thiền

Thời nay điên đảo tiền tình Ngẫm nghĩ chỉ thấy bực mình mà thôi Thà rằng hết việc ta ngồi Tĩnh tâm bất động tăng đôi trí thần Bao nhiêu dơ bẩn bản thân Gột rửa cặn bã trừ dần nó đi Sẩy ra bất cứ chuyện gì Cũng không buồn giận chấp chi não phiền Vô tư vui khỏe an nhiên Còn gì hơn nữa như tiên cõi trần Dẫu cho trời dất xoay vần Không còn tham ái và sân hận gì

'thơ về cuộc sống"Các người hãy nhận ra đi

Vén mây ngắm cảnh dương trần Yêu ma quỷ cướp bội phần người thương Thế gian lắm nỗi đoạn trường Không bao giờ hết con đường tranh đua Của cải biết mấy cho vừa Người ăn không có người thừa đổ đi Tiền tình hai thứ quản gì Dôi gian lừa gạt chuyện chi không làm Lòng người không đáy gian tham Cho nên cứ mãi lầm than cực lòng Tề Thiên trời đất thong dong Đội trời lộn đất những mong diệt tà  Khắp nơi trong cõi ta bà Yêu tinh tràn ngập như là lá thu Tề thiên đành phải gật gù Nghĩ suy phương kế để trừ yêu ma Thời nay công nghệ khác xa Thật giả lẫn lộn khó mà đoán xem Mỗi người nhiều bạn thân quen Ai ai cũng bọc lớp men ngọc ngà Lòng tham làm mắt mờ lòa Làm sao định được lối ra ngay hiền Tình yêu cứ thế liên miên Chơi trò đuổi bắt khắp miền đông tây Các ngươi hãy nhận ra đây Lòng tham vô độ hao gầy sức thôi Mỗi người duyên phận cả rồi Nên trân trọng quý người ngồi bên ta (Cảm tác bức ảnh Tề Thiên Đại Thánh người tôi yêu muôn vạn kiếp ) Nh

"thơ buồn về cuộc sống quanh ta"Em vẫn vô tư viết thơ tình hòa nhạc

Em cũng con người bằng da bằng thịt Biết yêu thương và biết cả sẻ chia Trái tim côi cũng nức nở đêm khuya Hay nhớ lại những ngày xa xưa cũ Cũng nhiều đêm em từng hay mất ngủ Tự nhủ mình đừng vương vấn yêu đương Đời chẳng biết bao nhiêu điểm bất thường Chợt rơi xuống làm tim đau nhỏ máu Cũng nhiêu khi em tức giận nổi cáu Thề với mình thành chai sạn chẳng yêu Và sẽ quyết khắc ghi nhớ vài điều Chẳng có gì ai cho không ai hết Em vẫn sống chân thành cho đến chết Bởi chết rồi mang được gì theo đâu Người bạn tốt họ tiễn em vài câu Là vui lắm vì tâm em thanh thản Vẫn cười vui khi trái tim tan nát Vẫn nồng nàn thương cảm cảnh đời đau Và tự biết động viên mình trước sau Cứ vô tư viết thơ tình hòa nhạc Mặc người ta cứ thay lòng đổi khác Có chi đâu như mưa nắng việc trời Hang ngày google thơ phú thỏa bình chơi Nghĩ ngợi chi cho đầu thêm tóc bạc ......................................................................................................................

"thơ về cuộc sống"Ốm mất rồi

Sáng nay vừa tỉnh giấc Hắt hơi liền mấy hồi Mừng thầm ai nhớ tôi Hay là nhà có khách Vùng dậy chạy một mạch Chân bước không được nhanh Thể dục cũng không thành Sao ù tai chóng mặt Người mỏi mệt quay quắt Trời ơi ốm mất rồi Đứng lên rồi lại ngồi Hôm nay đâu phải rỗi Trời ơi thật là tội Tính làm sao bây giờ Những việc hôm nay chờ Sáng chiều cả hai buổi Từ tiết đầu tiết cuối Chẳng thể nhờ được ai Thôi đành cố đến mai Chủ nhật xanh được nghỉ Sách cặp đi dầu dĩ Mặt buồn thỉu buồn thiu Mang cái số hẩm hịu Cũng phải cố mà chịu Nào còn ai nũng nịu Cho bát cháo bát cơm Viên thuốc đỡ tủi hờn Mới hay mình cũng khổ Từ tiết đầu tiết cuối Chẳng thể nhờ được ai Thôi đành cố đến mai Chủ nhật xanh được nghỉ  Sách cặp đi dầu dĩ Mặt buồn thỉu buồn thiu Mang cái số hẩm hịu Cũng phải cố mà chịu Nào còn ai nũng nịu Cho bát cháo bát cơm Viên thuốc đỡ tủi hờn Mới hay mình cũng khổ

"Thơ tình buồn"Chữ tình mắc nợ trả sao ?

Chữ tình mắc nợ trả sao  Một đời trông đợi sức hao lệ nhòa  Vì đâu nông nỗi chia xa  Phương trời cách biệt tình ta không mờ  Ngồi đây em đợi em chờ  Thu qua hạ tới mắt đờ chân đau  Con tim rỉ máu nát nhàu  Tình đà trao gửi trước sau vẹn nồng  Người ơi có hiểu cho không  Năng mưa dầu dãi đêm đông lạnh lòng  Chờ anh mòn mỏi teo tong  Sức cùng lực kiệt cho song một đời Ngồi đây em mãi đợi chờ Lá vàng trút là trời mờ sương giăng Chiều tàn tắt nắng ngắm trăng Nghe con chim hót trở trăn nhiều điều Hỏi trời anh có còn yêu Hay đang hạnh phúc sớm chiều cùng ai Tội em mưa nắng miệt mài Đợi anh mòn mỏi ngày dài đêm thâu Tâm can héo úa nát nhàu Quanh em phủ kín buồn đau tủi hờn Trời như thương nỗi cô đơn Càng đổ mưa xuống thêm cơn gió gào Chờ anh ,anh ở phương nào Hè qua thu tới lại vào đông sang Chờ anh đến tạ đến tàn Anh ơi có biết muôn vàn em mong

"thơ về cuộc sống"Tôi là chỉ thể độc thân suốt đời

Một mình chẳng phải dỗi hờn với ai  Đã quen lại thấy khoan thai  Sợ lo cơm bữa mệt nhoài sớm khuya  Cơm canh không ngọt chia lìa  Nên phải chợ búa nọ  kia to ái phiền Một mình một bát một thìa  Vừa ăn vừa chát đến khuya xá gì  Thấy mệt một giấc ngủ khì  Cuộc đời thoải mái cần chi ai nào  Sáng dậy một bát mỳ sào  Thế là ổn áp chẳng sao nữa rồi  Ngẫm nghĩ cuộc sống đơn côi  Có ai muốn đổi với tôi chẳng cần  Nếu mang ra thử đem cân  Sống chung chồng vợ nợ nần khó ghê  Đã đi làm mệt trở về  Nấu cơm giặt rũ con kê con cà  Còn không lại chẳng mặn mà  Ông tìm ăn chả thật là đắng cay  Đôi khi lại uống rượu say  Thấy mà lộn tiết sẩm xa mặt mày  Mỗi đứa một chỗ tối nay  Còn không thì liệu ngủ ngay thềm nhà  Bà cho ông biết tay bà  Vợ chồng chi rứa thật ra phiền hà  Chớt nghĩ mồ hôi toát ra  Tội chi ràng buộc để mà khổ thân  Tự do phải bỏ nhiều phần  Tôi là chỉ thể ,độc thân suốt đời Chán làm facebook tôi  chơi  Một chai một chén ai ơi tuyệt trần!

"tho tình buồn"Tình yêu ơi thôi đừng vẫy gọi

Em biết rằng anh  còn nhớ thương em Kỷ niệm xưa trong em còn nguyên vẹn Vẫn nhớ rõ bao lần anh hò hẹn Rồi lại lỡ như thượng đế trêu đùa Em vẫn gọi anh đêm vắng trời khuya Bới chúng mình đã nặng sâu một thủa Thương nhớ nồng nàn khát khao chan chứa Em thể nào quên dù năm tháng nhạt nhòa  Hai chúng mình đã một lần bước qua Cuộc đời nhau với ngọt ngào hạnh phúc Cùng dư vị tình yêu khi trong khi đục Đâu thể quên dù anh đã của người ta Đếm tháng tính ngày chúng mình cách xa Mấy mươi năm rồi còn dứ số lẻ Từng ấy thời gian đời em quạnh quẽ Bởi một lần thôi tình lỡ trao người Từ ấy em không tươi tắn nụ cười Bởi đời em vẫn còn thiếu một nửa Vết sước tim như lưỡi dao cắt cứa Chẳng thể quên đi đón nhận duyên lành Em sợ rồi hạnh phúc thứ mong manh Vừa chạm tới bỗng hóa thành mây khói Tình yêu ơi xin thôi, đừng vẫy gọi Để tim em lành lại vết sước cào

Anh đã nhận ra

Hai chúng mình ở hai đầu trái đất Quá nửa đời người mới nhận ra nhau Tuổi xuân trôi qua tóc xanh phai màu Chợt nghẹn ngào em chính là một nửa Gặp em rồi khỏi kiếm tìm chi nữa Em biết không anh hạnh phúc nhường nào Không do dự chẳng so sánh thấp cao Bởi chính em người anh kiếm tìm đó Dẫu có phải vượt ngàn vạn gian khó Không thể nào ngăn được bước chân anh Anh biết chắc em nơi chốn yên lành Chặng đường dài bước chân anh ngừng nghỉ Chỉ mong sao em hết buồn suy nghĩ Có anh rồi em nhé hãy vui lên Vật đổi sao dời anh nguyện ở bên Sánh bước cùng em đường đời còn lại Em có nguyện sẽ cùng anh đi mãi Luôn ở bên anh, chặng cuối đường đời Anh hiểu chứ , em hụt hẫng chơi vơi Giữa cuộc đời đầy trái ngang dâu bể Anh nguyện cố gắng, những gì có thể Bù lại cho em mất mát lệ sầu Anh giúp em vùi chôn kỹ, thật sâu Những ký ức một thời em đau khổ Anh đã trải nhiều trái ngang lầm lỡ Để bây giờ anh mới nhận được ra Hạnh phúc ở ngay trong mỗi chúng ta Chứ phải đâu ở nơ